Đây chính là tài sản duy nhất của cô, đây chính là kết quả chứng minh cho sự cố gắng, đổ biết bao công sức học tập của cô. Cô tuyệt đối sẽ giữ gìn nó vô điều kiện, vì còn lý do khác nữa là cô phải mang nó trở về cho bà cô và mẹ cô xem nó, mở lời có cánh khen cô như xưa. Vừa nghĩ đến thôi cô đã sáng mắt. Để xem trong phố nhỏ ấy năm xưa, còn ai dám khinh thường Lục Nan Hy cô vốn không làm nên trò trống!
Cảm giác thiếu thốn tình cảm gia đình lại tràn đầy trỗi dậy trong lòng cô một lần nữa và đây chính là cảm giác mà cô cảm thấy sợ hãi nhất và muốn nó tránh xa cô nhất. Chính nó là nguyên nhân chính khiến cô cảm thấy cô đơn nơi rỗng tuếch hơi ấm.
Ít nhiều gì, căn bản cô đã xa quê hương, xa người thân mà cô yêu thương nhất trong cuộc đời này, xa mái nhà lộp chộp chạy vặt lo sốt vì thời tiết thất thường kia nhưng lúc nào cũng ấm áp, chẳng lúc nào khiến cô lạnh lẽo hay than phiền.
Bình luận truyện