Nghĩ đến đêm hôm đó cô liền cảm thấy cô đơn cùng tĩnh mịch. Mặc dù đêm đó tại châu Úc xinh đẹp, cô cùng tổng giám đốc trải qua một đêm tốt đẹp. Cô với anh chỉ ở với nhau có một đêm, một đêm đầy lãng mạn mà cô không bao giờ quên. Chỉ uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời! Cô đã phải lòng anh... trong một đêm trăng sao lấp lánh.
Nhưng là sau khi trở lại cương vị công tác, hai người liền không có bất kỳ giao tiếp nào. Cảm giác hụt hẫng xen lẫn đau đớn đến nhói lòng khiến cô khó chịu. Cô với anh như hai đường thẳng song song vậy. Anh là tổng giám đốc hãng hàng không Ánh Dương,trị giá cả tỉ đô. Anh nắm trong tay là hàng ngàn vận mệnh của hơn ba mươi ngàn gia đình, là công ăn việc làm của hàng triệu người. Phải, anh là một vầng thái dương tỏa sáng! Còn cô, chỉ là một tiếp viên nho nhỏ, vinh hạnh được "làm ấm giường anh một đêm". Bởi vậy, anh và cô chỉ như hai đường thẳng song song chỉ nhìn thấy nhau mà không thể chạm tới được. À không, còn thảm hại hơn ấy chứ! Phải là hai đường thẳng cắt nhau, chỉ cắt nhau ở một điểm duy nhất - là đêm hôm ấy, rồi mãi mãi lìa xa...
...
Gì! Cô có nghe lầm hay không? Tổng giám đốc chẳng những tới thổ lộ cùng cô. Hơn nữa còn nói một câu"Gả cho anh".
Ai nha! Cô. . . . . . Cô nên trả lời anh như thế nào đây!
Bình luận truyện