Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 50



Editor CO6TINY

Trước giờ Du Bạch đều chưa từng nghe nói đến nơi như sông Tùng Giang.

Du Bạch nhìn hai vé xe lửa, lấy di động chuẩn bị tra xem thử, mới phát hiện góc trên bên phải QQ của mình nổi lên 99+ tin chưa đọc.

Du Bạch ngơ người ra luôn, còn tưởng đâu mình bị trộm tài khoản.

Bèn click mở ra xem, phát hiện mình bị kéo vào một nhóm nhỏ, tên của nhóm này cũng không biết sửa tới sửa lui bao nhiêu lần rồi, gì mà “Nhóm giao lưu của tổ hợp cẩu FA trung học phụ thuộc thành phố Nhạc",  rồi "Tổ hành động đặc biệt càn quét tệ nạn xã hội", “Nhóm giao lưu học hỏi"…… Giờ gọi là “ Tổ hợp bảy người phá đảo kì thi Đại học"

Cái tên cuối cùng do Trần Phi Dự sửa.

Nhóm là Tống Sở kéo, mục đích ban đầu cũng chỉ là chia sẻ ảnh chụp ở công viên giải trí, nhưng ảnh vừa gửi lên xong, cậu một câu tôi một câu, không biết tự bao giờ đã lên tới 99+.

Du Bạch xem cả bọn diễn trò hề trong lịch sử trò chuyện mà bật cười, tiện tay chọn vài tấm mình thấy vừa mắt trong số đó lưu về máy.

Trong nhóm không ngừng có người @cậu, Du Bạch tiện tay gửi lên gói biểu cảm, tỏ rõ mình đã nhìn thấy, sau đó trực tiếp rời khỏi QQ.

Cậu có dự cảm, cứ cái đà này có khi lên tới 999+ cũng không chừng.

Cậu tiếp tục search sông Tùng Giang, kinh ngạc phát hiện đây là thị trấn nhỏ ở thành phố Bạch Sơn tỉnh Cát Lâm, ngay dưới núi Trường Bạch. Bởi vì hai bên bờ sông mọc um tùm nhựa thông, nên người dân mới gọi là sông Tùng Giang.

Ở đây cách núi Trường Bạch rất gần.

Du Bạch lật tới lật lui hai vé xe nhìn nhìn, sau đó cất vào bì thư.

Sáng hôm sau, Trần Phi Dự vẫn chờ Du Bạch đi học, Du Bạch ở phòng học trả lại bì thư màu trắng kia cho Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự nhận lấy, có chút hồi hộp, cố lấy dũng khí hỏi trực tiếp trước mặt Du Bạch: “ Cậu… Muốn đi cùng tôi tới đó không?"

Du Bạch từ trong túi lấy ra một cây kẹo mút vị cam, xé vỏ, bỏ vào miệng. Cậu không trực tiếp trả lời Trần Phi Dự, chỉ bảoyTrần Phi Dự mở bì thư màu trắng kia ra.

Trần Phi Dự từ bên trong lấy ra hai tấm vé xe lửa.

Còn có một tờ chứng minh thư.

Là chứng minh thư của Du Bạch.

Trần Phi Dự siết chặt chứng minh thư trong tay, mãi một lúc sau mới nhẹ nhàng buông ra.

Cậu lật trước sau nhìn một lượt, sau đó đánh giá: “Ảnh chụp còn rất đẹp trai nha.”

Du Bạch ngậm kẹo mút trong miệng, nói: “Cũng thường thôi, vẫn là người thật đẹp hơn."

Trần Phi Dự hỏi: “Cậu cứ thế đưa chứng minh thư cho tôi, không sợ tôi cầm đi làm chuyện phạm pháp à?"

Du Bạch cắn nát viên kẹo, vị cam ngọt dịu lan ra trong miệng, cậu nhướng mày nhìn Trần Phi Dự: “Cậu sẽ sao?”

“Không đời nào.” Trần Phi Dự cười, trả lời như đinh đóng cột.

Trần Phi Dự nghĩ, nếu có thể có được sổ hộ khẩu của Du Bạch lại càng tốt, bốn bỏ năm là vừa tròn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi lãnh chứng.

Du Bạch hồn nhiên không hay biết Trần Phi Dự suy nghĩ gì trong đầu, lại cứ thuận miệng hỏi một câu châm ngay chỗ ngứa của Trần Phi Dự: “Mua vé xe lửa không cần sổ hộ khẩu đâu đúng chứ?”

Trần Phi Dự ngẩn ra, thiếu chút đã gật đầu nói cần.

“Không, không cần.” Xét đến thường thức cơ bản này này ai chả biết, hơn nữa dù có lấy được sổ hộ khẩu của Du Bạch cũng không dùng được, Trần Phi Dự bèn nói sự thật cho Du Bạch.

Du Bạch thở phào một hơi: “Sổ hộ khẩu của tôi ở chỗ sếp Du rồi, nếu mà cần thật, tôi cũng chả cách nào lấy được."

Trần Phi Dự gật đầu: “Không cần, bây giờ đã đủ rồi.”

Trần Phi Dự cất chứng minh thư của cả hai vào cùng một chỗ.

Du Bạch gõ nhẹ bàn Trần Phi Dự, hỏi cậu: “Nếu tôi nhớ không lầm, thì ngày cậu mua vé xe là trước kì thi cuối kì một ngày phải không."

“ Ừ.” Trần Phi Dự nhìn về phía Du Bạch.

Du Bạch kinh ngạc:  Cậu tính bỏ thi đấy à?"

Trần Phi Dự gật đầu: “Chỉ là thi cuối kì bình thường thôi, bỏ thì bỏ. Dù sao cậu có đi thi thì thành tích cũng chả khá hơn bao nhiêu đâu."

Du Bạch không thèm để ý tới câu châm chọc của Trần Phi Dự, chỉ hỏi: “Cậu thì sao? Nếu thiếu cột điểm này, cậu tổn thất kha khá đấy."

Trần Phi Dự lười nhác duỗi eo: “Danh sách tiến cử chủ yếu xem thành tích Tự nhiên sau khi phân khối thôi, thành tích lớp 10 cũng chỉ ảnh hưởng tới việc có được vào lớp bồi dưỡng không thôi. Tôi không muốn vào đó, nếu bởi vì chuyện này mà bị hủy tư cách cũng đáng."

Du Bạch khẽ giật mình: "Sao lại không muốn vào lớp bồi dưỡng?"

Trần Phi Dự duỗi người, vươn cánh tay nói: “Như vậy chẳng phải càng ngầu hơn à, cho dù không vào lớp mũi nhọn, người đứng đầu bảng danh dự vẫn là tôi đấy thôi."

Du Bạch thở dài: “Tài nguyên trong lớp thường sao có thể so với lớp bồi dưỡng được, cậu vào đó lại càng có chỗ tốt."

“Có một số người cần hoàn cảnh để tìm động lực vươn lên, có một số người lại trái ngược hoàn toàn, ở nơi nào đối với họ đều không quan trọng. Cái suy nghĩ chỉ có vào lớp mũi nhọn mới tốt nhất, chỉ là cái nhìn phiến diện cả thôi." Trần Phi Dự đối với năng lực học tập của chính mình vô cùng tự tin, “Du ca, tin tôi, tôi không cần vào đó."

Thứ Trần Phi Dự đang nghĩ trong lòng thực chất là, tôi cần cậu.

Du Bạch duỗi tay, vò loạn đầu Trần Phi Dự: “Tự vỗ mông mình, cũng không biết ngượng.”

Trần Phi Dự chống cằm nhìn Du Bạch, cười nói: “Sao đâu chứ, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Nếu tôi đi rồi, không phải cậu sẽ có bạn cùng bàn mới à, không muốn đấy."

Du Bạch: “Giáo sư Trần đồng ý cho cậu đi à? Chúng ta có phải nên bảo với cô Lương bọn họ một tiếng không."

Lần trước Du Bạch chỉ rời khỏi trường một buổi sáng, sếp Du đã nháo nhào cho người đi kiếm. Du Bạch lo, cứ không nói không rằng đi như thế, biết đâu chừng còn chưa đến bến xe lửa đã bị người chặn đường bắt lấy hay không.

Trần Phi Dự thở dài: “Tuy rằng tôi rất muốn thế. Nhưng bây giờ vẫn chưa được, bọn mình còn chưa thành niên, bên người phải có một đống người canh chừng. Nên nếu muốn thuận lợi khởi hành, phải nhờ tới sự trợ giúp của ông chủ Đường với bác sĩ Phó thôi. Du ca này, thật ra tôi thấy, hành vi lẫn trạng thái của chúng ta, ai nhìn vào còn tưởng hai đứa tính trốn khỏi xứ ấy."

Du Bạch vô cùng tán thành với từ này của Trần Phi Dự.

Ở học kỳ cuối cùng cũng như kì thi cuối kì quan trọng nhất này, ngồi tàu điện rời khỏi phía Nam nóng nực, phi thẳng đến phía Bắc, không cần bận tâm ngước đầu nhìn lại phía sau.

Điên cuồng thật mà.

Nhưng Du Bạch lại thích cảm giác đó, phía sau điên cuồng còn xen lẫn cả lãng mạn—— muốn cùng cậu đến phương Bắc ngắm sao.

Đêm mùa hạ trời sáng tỏ, không một gợn mây, đi đến thị trấn nhỏ đầy hương thơm dịu nhẹ của rừng thông, nhất định sao ở đó to và sáng hơn nơi này gấp nhiều lần.

Đường Mạnh Thu là ông chủ quán bar, bắt trend là số một. Gần đây đang thịnh xu hướng tết tóc châu phi đầy chất chơi, anh Đường nhà ta nào bỏ qua được, mỗi đêm đến giờ bar hoạt động, anh lại ôm nguyên quả đầu tết bím xách ghế lắc lư ra ngoài giữ cửa, vừa pha rượu vừa chu môi huýt sáo.

Ngẫu nhiên sẽ bị bác sĩ Phó nửa đêm tan làm bắt được, anh Đường cool ngầu nháy mắt biến thành gà rù, ngoan ngoãn theo bác sĩ Phó về nhà.

Xét thấy đầu bím tóc của ông chủ Đường chỉ thiếu khắc thêm bốn chữ  'không phải người tốt' ngay dưới trán, trọng trách tới trường xin nghỉ cho bạn nhỏ trong nhà liền giao cho bác sĩ Phó nhìn qua vô cùng chín chắn đáng tin cậy. Bác sĩ Phó có rất nhiều ca phẫu thuật, bận rộn tối tăm mặt mũi, hiếm lắm mới thay ca được một hôm, còn phải sang đây lo chuyện của đám nhóc, cũng không thấy anh mất kiên nhẫn chút nào, bởi vậy mới nói bác sĩ Phó là người tốt quả không sai.

Bác sĩ Phó hôm nay không mặc áo blouse trắng như thường ngày, chỉ mặc một cái áo polo đậm màu, trên mũi đeo gọng kính vàng như cũ, trông qua đã toát lên vẻ lịch sự văn nhã, gặp lướt qua anh trên đường, đã khiến người khác thích không rời mắt.

Tuy thế nhưng bản lĩnh lừa người của anh cũng không phải dạng vừa đâu. Anh nói có một đàn anh, vô tình nghe qua bản demo của Trần Phi Dự, cảm thấy khá hứng thú với cậu bạn nhỏ này, trùng hợp Đường Mạnh Thu có một chi nhánh rock and roll rất nổi trong giới, vừa vặn tháng 7 này anh có một show diễn, nên Đường Mạnh Thu muốn nhân dịp này cho Trần Phi Dự với đàn anh kia có cơ hội gặp mặt.

Địa điểm tổ chức show diễn ở bờ biển Thanh Đảo, bác sĩ Phó trực tiếp xin nghỉ nguyên tuần cho Trần Phi Dự.

Đến mức Du Bạch, thân là bạn thân của Trần Phi Dự cũng được mời tham dự. Một mình Trần Phi Dự đến một nơi xa lạ, không khỏi có chút cô đơn, hai người đi chung ngược lại càng hay. Ông chủ Đường với Du Bạch cũng coi như quen biết nhau, tự nhiên sẽ không để ý nhiều như vậy.

Thời gian Lương Phù Nguyệt nhận lớp không dài, lần đầu tiên gặp phải tình huống xin nghỉ ngoài sức tưởng tượng thế này, lại còn trùng khớp với kì thi cuối kì.

Cô do dự trong chốc lát, không dám tự ý phê duyệt.

Bác sĩ Phó nói: “Cô Lương yên tâm, giáo sư Trần hay tin đã rất cảm kích, ông ấy không can thiệp quá nhiều vào sở thích của con trai đâu. Đàn anh này trong giới âm nhạc cũng có kha khá chỗ đứng, đối với Trần Phi Dự mà nói, có cơ hội tham gia hoạt động lần này, còn phần nào đó giúp thằng bé được mở mang thêm nhiều kiến thức khác."

Giữa các giáo viên có một quy định bất thành văn thế này, chỉ cần phía phụ huynh đồng ý, phía nhà trường chỉ cần đẩy trách nhiệm sang, rũ hết trách nhiệm về phía mình. Dù sao cũng là con người khác, cũng đâu cách nào can thiệp vào quyết định của gia đình người ta được.

Giáo sư Trần nghỉ hè tới có cuộc nghiên cứu khảo sát rất quan trọng, tháng sáu phải rời thành phố Nhạc đến Đôn Hoàng, hạng mục khảo sát ít nhất cũng phải kéo dài hai tháng, nào còn hơi sức đi lo cho con trai, sinh hoạt phí đều tự động định kỳ chuyển vào ngân hàng.

Sếp Du bên kia cũng bận rộn không kém, nghe xong tin con trai nhà mình tính tham dự show âm nhạc, còn khăng khăng muốn mời bác sĩ Phó ăn một bữa cơm.

Bác sĩ Phó rời khỏi trường, còn phải đưa Du Bạch đến gặp sếp Du dùng bữa.

Bác sĩ Phó không nói nhiều lắm, nhưng để ứng phó với sếp Du thì vẫn dư sức, một bữa cơm khó có khi cả chủ lẫn khách đều ăn đến vui vẻ.

Ăn cơm xong, sếp Du muốn làm tài xế đưa bác sĩ Phó về, bác sĩ Phó dịu dàng mở miệng từ chối. Du Bạch cũng không muốn đi cùng sếp Du đi, bèn theo bác sĩ Phó tới HE.

Thành phố Nhạc đêm đầu hạ rất mát, trong không khí nhàn nhạt mùi hoa hòe dịu nhẹ.

Du Bạch sóng vai đi song song với Phó Lập Ngôn, Phó Lập Ngôn chỉ nhỉnh hơn Du Bạch một chút, nhưng khung xương lớn hơn nhiều, vừa nhìn đã biết là người đàn ông thành thục, mà trên người Du Bạch, lại tỏa ra dáng vẻ vụng về thuần khiết của chàng thiếu niên.

Phó Lập Ngôn là người thông minh, anh hỏi Du Bạch: “Hôm nay em có chuyện muốn nói với anh à?"

Du Bạch trầm mặc trong chốc lát, có chút khó xử, nhưng vẫn nói ra: “Phải. Em muốn hỏi anh, về... vấn đề tính hướng."

Du Bạch khác Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự rạch ra mọi thứ rất rõ ràng, cậu biết chính mình muốn gì, không muốn gì, không hề để ý suy nghĩ của người khác sẽ thế nào. Hơn nữa bên cạnh cậu còn có giảng viên Hứa Nhất Địch, tích cực đi truyền bá nguồn năng lượng mạnh mẽ, mỗi ngày đều đứng ở trung tâm thế giới kêu gọi mọi người, tình yêu chỉ là sự giao thoa đồng điệu giữa hai tâm hồn, không liên quan gì tới giới tính cả.

Hứa Nhất Địch từ nhỏ đã nói với Trần Phi Dự, tình yêu không hề liên quan gì tới giới tính cả, đồng giới yêu nhau là điều bình thường, cũng là hết sức tự nhiên.

Nhưng Hứa Nhất Địch hiển nhiên không ý thức được, giáo dục bình đẳng giới tính của bà, tác dụng lớn nhất chính là giúp đỡ con trai của chính mình, khi phát hiện ra điều đó cũng không hề thấy gánh nặng trong lòng.

Nhưng Du Bạch thì khác.

Cậu lớn lên trong một gia đình với nền giáo dục truyền thống, sếp Du đến bây giờ vẫn cho rằng đồng tính nam đều là kiểu người bôi hoa chắt phấn đầy mặt. Cậu chưa từng thích cô gái nào, nhưng cũng chưa từng tưởng tượng tới mình sẽ ở bên một người con trai.

Trong mười bảy năm cuộc đời, không có ai dạy cậu cái gì là yêu, phải yêu người khác thế nào, thế nào mới được yêu.

Du Bạch kỳ thật vẫn luôn rất cô độc, cho nên sự xuất hiện của Trần Phi Dự đối với cậu mà nói, là điều vô cùng trân quý.

Editor CO6TINY

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv