Tống Vịnh Nguyệt hạ giọng nói nhỏ bên tai Văn Kỳ.
"Tưởng gia."
Văn Kỳ vừa nghe liền tròn mắt, vội vàng che miệng mình ý định ngăn lại kinh ngạc.
"Tưởng gia nào? Đừng nói là kia...kia?"
Tống Vịnh Nguyệt gật gật đầu: "Danh gia Ninh thành."
Không ngoài ý muốn, Văn Kỳ vừa nghe đến hai chữ danh gia liền bày ra nét mặt câm nín.
Kỳ thực, lần đầu gặp mặt Tưởng Sơ Huyền ở nhà hàng Ánh Trăng, Tống Vịnh Nguyệt cũng không nghĩ rằng, hắn lại chính là người thuộc gia tộc họ Tưởng nổi danh, mà chỉ nghĩ hắn là con cháu của một gia đình thượng lưu nào đó cùng mang họ Tưởng.
Dù sao thì ở Ninh thành, họ Tưởng cũng không phải là một họ hiếm gặp.
Cho đến khi trợ lý của Tưởng Sơ Huyền gửi đến cho cô bản hợp đồng, đi kèm theo đó là một văn kiện bao gồm mọi thông tin cá nhân, thói quen sinh hoạt lẫn gia đình người thân của Tưởng Sơ Huyền, Tống Vịnh Nguyệt lúc này mới nhận ra, hắn chính là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Tưởng Vân, là người thừa kế duy nhất của Tưởng thị, cũng đồng thời là người vẫn luôn được tất cả tung hô bằng danh xưng thái tử gia của Ninh thành.
So với những cậu ấm cô chiêu tự cho mình là cành vàng lá ngọc, nhưng kì thực cả dòng họ chỉ mới có vài chục năm phú quý. Tưởng Sơ Huyền càng chân chính là quý công tử của hào môn danh giá.
Ban đầu, họ Tưởng vốn dĩ chỉ là một thư hương thế gia, theo dòng chảy thời gian cùng với sự sụp đổ của triều đại phong kiến mà trở thành nông hộ, lại từng chút một bắt đầu đi lên từ nghề may dệt.
Qua trăm năm thương hải tang điền, cho đến hiện tại thì dòng xa xỉ phẩm bao gồm tất cả từ trang phục cho đến túi xách, thậm chí là trang sức thuộc về công ti con của Tưởng Vân đều đang trên đà phát triển mạnh mẽ.
Hiển nhiên, vị trí đứng đầu trong những thế gia đại tộc thượng lưu Ninh thành suốt trăm năm nay đều chưa từng đổi chủ.
"Anh ta tên Tưởng Sơ Huyền, là cháu trai của ngài chủ tịch tập đoàn Tưởng Vân."
"Cháu trai của chủ tịch tập đoàn? Cháu ruột?" Văn Kỳ khó tin hỏi.
"Ừ."
Văn Kỳ có điểm mờ mịt nói: "Nhưng theo tớ nhớ thì, trên một bài báo phỏng vấn, chủ tịch tập đoàn Tưởng Vân có nói ông ấy không có người con trai nào cả."
Tống Vịnh Nguyệt cũng hoang mang lắc đầu: "Tớ cũng không rõ nữa."
"Thôi, chuyện quan trọng bây giờ là, cậu thực sự phải liên hôn sao?"
Tống Vịnh Nguyệt cười nhạt, giọng nói khó tránh được cô đơn: "Ừm, tớ thật sự không thể thay đổi chuyện này."
Văn Kỳ mím môi, có chút uất ức nhìn cô, hai mắt to tròn ngập đầy nước, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra.
"Thật không đáng mà."
Tống Vịnh Nguyệt lại nhẹ lắc đầu, nhỏ giọng an ủi cô:
"So với người ta, chính tớ mới là kẻ trèo cao." Hít sâu một hơi vào trong lồng ngực nghẹn ứ, Tống Vịnh Nguyệt hơi siết lấy bó hoa trên đùi, lại mỉm cười thản nhiên.
"Văn Kỳ, cậu biết không, đã không phải là người kia, thì đối với tớ chuyện sẽ kết hôn cùng ai đều chẳng có gì đáng để chờ mong cả. Đã vậy, tớ chấp nhận liên hôn cũng không tính là đang chịu thiệt thòi."
Văn Kỳ thở dài trầm lặng, nhìn thấy vẻ mặt như đã sớm chết lặng của Tống Vịnh Nguyệt, cô cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.
Trong đầu chợt lóe, một chuyện vốn đã bị bỏ quên nãy giờ đột ngột hiện ra.
"Phải rồi, tớ quên mất. Vốn dĩ đến tìm cậu là để báo cho cậu biết một tin tốt, cậu mau thử đoán xem là gì?"
Tống Vịnh Nguyệt phối hợp với cô, tỏ vẻ nghĩ ngợi: "Tin tốt? Tiết tới được nghỉ chăng?"
"Không phải!" Văn Kỳ phấn khởi nắm lấy vai Tống Vịnh Nguyệt, giọng nói hào hứng:
"Đạo diễn Tiêu Lân chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh, ông đang tìm kiếm một gương mặt mới đến đảm nhận vai nữ phụ."
Tống Vịnh Nguyệt không khỏi kinh ngạc: "Đạo diễn Tiêu Lân?"
Văn Kỳ đắc ý hất cằm: "Tớ dựa vào quan hệ, đã xin được cho cậu một cơ hội đến buổi thử vai rồi. Vịnh Nguyệt, tớ rất có lòng tin cậu sẽ giành được vai diễn này."
Tống Vịnh Nguyệt vui mừng đến mức nói không nên lời.
Đạo diễn Tiêu Lân là ai cơ chứ.
Đó chính là nhân tài trăm năm khó gặp của giới giải trí, suốt 30 năm lăn lộn trong nghề làm phim, danh tiếng của ông một mực không suy cũng đều bởi vì chất lượng phim ảnh làm ra bao giờ cũng khiến cho khán giả phải trầm trồ thán phục, nhất là về độ đầu tư chỉn chu đến từng chi tiết, từ nội dung, ý nghĩa, cho đến mặt hình ảnh, trang phục.
Có thể nói, Tiêu Lân chính là bảo chứng độ thành công cho một bộ phim.
Càng đáng nói hơn, Tiêu Lân còn được người trong giới tặng cho biệt danh là bậc thầy dẫn dắt. Bởi bất kì một diễn viên mới nào từng nhận được sự công nhận của ông đều đồng dạng có được con đường diễn xuất vô cùng rộng mở.
Trong số những người mới từng hợp tác với Tiêu Lân, tiêu biểu nhất phải kể đến Tống Thanh Liên với bộ phim Gió Mát vào hai năm trước.
Thời điểm đó, Tống Thanh Liên vừa nổi lên sau một show tuyển chọn thần tượng, nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp cùng khí chất trâm anh thế phiệt, Tống Thanh Liên vô tình được Tiêu Lân để mắt đến, sau đó thì được ekip đoàn phim Gió Mát mời tới buổi thử vai cho một vai nữ phụ.
Ở phương diện diễn xuất, Tống Thanh Liên xem như thiên phú không tồi, rất dễ dàng thông qua buổi đánh giá, sau cùng là chiếm được vai diễn.
Sau khi Gió Mát công chiếu rồi đạt được những thành công rực rỡ, Tống Thanh Liên cũng nước lên thuyền lên, một đêm liền nổi tiếng, từ đây trở thành nữ diễn viên trẻ được cả giới giải trí nhiệt tình săn đón.
"Vịnh Nguyệt, tớ hỏi thăm rồi, người đến thử vai đều không biết trước được kịch bản, chỉ khi đến nơi mới dựa vào bóc thăm rồi được ekip đoàn phim phát cho kịch bản tương ứng." Văn Kỳ hút trà sữa, vui vẻ nói.
Tống Vịnh Nguyệt nâng mắt nhìn cô: "Cậu nói dựa vào quan hệ, là..."
Văn Kỳ vỗ trán:
"À, quên nói với cậu, cha tớ và đạo diễn Tiêu Lân chính là bạn thân chí cốt. Tối hôm trước ông ấy qua nhà tớ làm khách, thuận miệng nhắc qua bộ phim sắp khởi quay, tớ nghe thấy liền vội hỏi qua một chút, giúp cậu tranh thủ một suất đến buổi thử vai."
Trong lòng Tống Vịnh Nguyệt cảm thấy ấm áp, liền vươn tay ôm chầm lấy Văn Kỳ.
"Cảm ơn cậu."
Văn Kỳ cười khanh khách, vỗ vỗ lưng cô: "Không có gì không có gì, dù sao chỉ là một cơ hội thử vai, nếu diễn xuất của cậu không thuyết phục được bác Tiêu Lân, tớ cũng đành chịu."
"Tớ biết rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm."
Văn Kỳ phất tay, lại nói: "Còn chuyện tin đồn trên diễn đàn thì cậu tính sao đây? Cũng không thể để mặc cho người ta nói xấu cậu được."
"Chuyện này..."
Nếu là ở trước kia, Tống Vịnh Nguyệt tuyệt sẽ không nhiều lời giải thích, bởi vì cô hiểu rất rõ, bản chất của con người chính là yêu thích buôn chuyện thị phi, chứ thật chất chẳng hề quan tâm chân tướng rốt cuộc là gì.
Nhưng khi nhớ đến cái xoa đầu vô hạn dịu dàng của Tưởng Sơ Huyền, một ý niệm cả gan lại bất chợt nảy lên trong đầu.
Cô muốn vì bản thân mình mà lên tiếng phản bác, chẳng cần lo nghĩ bản thân đến cùng liệu có được lấy lại trong sạch hay không.
Tưởng Sơ Huyền đã hứa sẽ trở thành nơi để cô có thể dựa dẫm, từ đây cô cũng không cần phải tự mình khuất nhục.
Dù sao cô vốn dĩ cũng chẳng phải là đóa hoa yếu mềm mặc sức để cho gió lớn chao đảo.
Cô chính là cỏ dại, không sợ đất đá khô cằn, vẫn một mực ngoan cường đâm chồi nảy lộc.
Những năm tháng kia chật vật tìm một góc nhỏ, chỉ mong có thể an ổn tồn tại đã khiến cho Tống Vịnh Nguyệt tự nguyện mài nhẵn đi hết những gai nhọn bảo vệ chính mình.
Nhưng hiện tại, có lẽ sẽ có một vùng trời tươi sáng hơn đang chờ đón cô.
Nơi đó có Tưởng Sơ Huyền, một người đàn ông nửa quen nửa lạ.
Giữa hai người chẳng có lấy một mối liên kết, nhưng từ trong tận sâu tiềm thức, cô vẫn bằng lòng tin tưởng lời nói của người kia.
Trong một giây phút thoáng qua, Tống Vịnh Nguyệt bỗng cảm thấy nhẹ nhõm, cô mím môi cười, giọng nói vẫn mềm mại từ tốn như cũ:
"Tớ dự định sẽ đăng bài thanh minh lên diễn đàn."