Hơn 9 giờ sáng, Kha Hằng rốt cuộc cũng thần thanh khí sảng mà tỉnh giấc, cậu nhóc loay hoay, phát hiện Tống Vịnh Nguyệt không ở trong phòng cũng không lo lắng, chính mình đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, cũng thuận tiện thay một bộ đồ mới sạch sẽ.
Tống Vịnh Nguyệt từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm theo đồ ăn sáng vừa mới mua xong, có sandwich, còn có cacao đá mùi thơm ngào ngạt.
Kha Hằng "Wow" một tiếng rồi vọt ra từ nhà tắm, nịnh nọt cười: "Chị, sao chị biết em đang thèm cacao nha."
Tống Vịnh Nguyệt cong cong khóe môi, đẩy một phần sandwich thịt xông khói qua cho cậu: "Trước ăn tạm đi, trưa chị đưa em đi ăn ngon."
"Vâng."
Tống Vịnh Nguyệt cũng ngồi xuống một bên bàn trà trong phòng, vừa uống cacao, vừa nhẹ giọng nói: "Sau này tiền chị sẽ gửi trực tiếp cho em, em tự giữ lấy, nhớ chi tiêu có kế hoạch."
Kha Hằng cắn một miếng lớn sandwich, lúng búng nói: "Chị gửi cho em giữ, sớm muộn cũng mất sạch."
Tống Vịnh Nguyệt khựng lại, lấp lửng: "Mẹ..."
"Vâng..." Kha Hằng rũ mắt buồn bã, "Tiền tiêu vặt hằng tháng em đều trích ra để dành một khoản, nhưng có vài lúc mẹ thua bài cũng sẽ lấy của em."
Tống Vịnh Nguyệt thở dài, suy nghĩ một lúc rồi thận trọng hỏi: "Em sắp thi cuối cấp rồi đúng không? Sang cấp ba, có muốn chuyển đến đây học không?"
Kha Hằng lập tức hưng phấn xoay đầu nhìn cô: "Có thể không?"
Ninh thành đất rộng người đông, đời sống sung túc. Thiếu niên lại ở độ tuổi ham chơi, mê mẩn cái lạ, dĩ nhiên cũng sẽ yêu thích những thành phố lớn xa hoa náo nhiệt.
"Có thể." Tống Vịnh Nguyệt xoa đầu cậu, "Về nhà hỏi ý của mẹ và dượng, được đồng ý rồi thì chị sẽ đón em về."
"Chiều nay em lập tức nói lại với cha mẹ."
"Được." Cô cười nói, lại bất chợt nghĩ đến một chuyện mình đã quên thông báo với cậu: "Phải rồi, chị... sắp kết hôn."
"Hả?!"
Kha Hằng sững người lại, thiếu chút nữa đã cầm không vững chiếc sandwich trên tay.
Cậu trố mắt nhìn chằm chằm Tống Vịnh Nguyệt, như muốn từ vẻ mặt cô mà xác minh lại câu nói vừa nãy.
"Chị sắp kết hôn?"
Tống Vịnh Nguyệt ngại ngùng, vén vén tóc mai: "Ừm."
Kha Hằng nhăn nhó: "Với ai cơ?"
"Một người đàn ông..." Tống Vịnh Nguyệt nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, "Là cha chị sắp xếp xem mắt. Anh ấy rất tử tế, đối với chị cực kỳ săn sóc, nên là bọn chị đã quyết định kết hôn."
Kha Hằng vẫn còn cau chặt chân mày, nhưng nghe đánh giá của cô xong lại tạm thời thả lỏng đôi chút.
Cậu nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng, nhanh chóng nhai nuốt, sau đó liền ẩn ẩn không vui nói: "Đưa em đi gặp anh ta."
"Cái này..."
"Chị!" Kha Hằng mím môi, một bộ vô cùng tủi thân, "Chị sắp kết hôn tới nơi mới nói với em, giờ còn không chịu đưa em gặp mặt anh ta hả?"
"Được rồi được rồi!" Tống Vịnh Nguyệt bất đắc dĩ, dỗ dành cậu mấy câu rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Sơ Huyền.
Vốn dĩ cô còn hơi sợ hắn sẽ không đồng ý, dù sao trong điều khoản hợp đồng có nói, cô không được phép gây phiền phức cho hắn, mà rõ ràng, muốn hắn đến gặp mặt đứa em trai của cô cũng chính là một trong các thể loại rắc rối.
Nhưng bất ngờ là, Tưởng Sơ Huyền vậy mà thực sự chịu đến gặp mặt Kha Hằng.
Hắn nói: "Vậy 11 giờ trưa nay, tôi đến đón các em nhé?"
Tống Vịnh Nguyệt cuống quýt đáp: "Vâng."
"Tôi nên đến đâu đón em?"
Tống Vịnh Nguyệt nhớ lại tên của khách sạn rồi báo cho Tưởng Sơ Huyền, sau đó chào tạm biệt rồi tắt máy.
Kha Hằng tò mò nghiêng đầu qua hỏi: "Thế nào rồi?"
"Buổi trưa anh ấy sẽ đón chúng ta đi ăn."
Kha Hằng thỏa mãn gật đầu, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn còn mấy phần bực dọc.
Chị gái của cậu, cứ như vậy liền sắp gả đi rồi?
Thiếu niên đột nhiên cảm thấy bản thân thật quá kì cục. Chị gái cậu có thể gả cho một người đàn ông tốt, đáng lẽ cậu phải vui mừng mới đúng, đằng này lại chỉ cảm thấy không nỡ rời xa, luyến tiếc chị ấy về sau sẽ không còn xem mình là duy nhất nữa.
"Chị..."
Tống Vịnh Nguyệt xoa xoa cái đầu ủ rũ của thiếu niên: "Làm sao vậy?"
"Chị có anh rể rồi, có khi nào sẽ không thương em nữa không?"
Tống Vịnh Nguyệt không khỏi bật cười, hai mắt cong thành hình trăng non:
"Em nghĩ cái gì vậy, dù cho chị có trở thành vợ của ai, thì chị vẫn sẽ là chị của em, em mãi mãi là đứa em ngốc mà chị yêu thương nhất."
"Hứa đấy nhé!" Kha Hằng nắm lấy bàn tay đang xoa đầu mình, đặt ở trong tay nắn nắn.
Cũng không thể trách cậu nghĩ ngợi linh tinh, kỳ thực, có rất nhiều trường hợp con gái trong nhà gả đi thì mối liên hệ đối với người thân cũng sẽ dần dần xa cách.
Cậu chỉ là quá yêu thương chị gái, rất sợ người khác sẽ cướp đi tình yêu của chị đã dành cho mình.
Tống Vịnh Nguyệt: "Hứa!"
Kha Hằng rốt cuộc cũng chịu yên, mắt thấy đã sắp đến buổi trưa, cậu cũng không có hứng thú ra ngoài dạo nữa, đành ôm điện thoại nằm ở một bên vào game giết thời gian, chỉ chờ đến khi người anh rể kia tới đón bọn họ.
Tống Vịnh Nguyệt cũng không nhàn rỗi, bên phía đoàn phim Cà Phê LAP vừa sáng đã gửi đến cho cô kịch bản hoàn chỉnh, hiện tại có thời gian, cô liền tranh thủ xem qua trước một lượt.
Phần diễn của Tống Vịnh Nguyệt không nhiều, nhưng cũng không hề đơn giản mà trái lại, cái chết của nhân vật Kiều Thanh Thanh có thể được xem như một cột mốc quan trọng trong toàn bộ bộ phim.
Vai chính của Cà Phê LAP là một chàng nhạc sĩ chuyên viết những bản tình ca đượm buồn.
Khởi đầu bộ phim xoay quanh cuộc sống bình lặng của anh, mãi cho đến khi nam chính gặp được Kiều Thanh Thanh.
Họ gặp nhau chỉ vỏn vẹn vài lần, đều là tình cờ, khi anh thì biểu diễn trước đám đông ở một công viên nhỏ, còn Kiều Thanh Thanh lại chỉ là một người qua đường hoàn toàn mất phương hướng và thất lạc trong chính thế giới của bản thân.
Kiều Thanh Thanh bị thu hút bởi chất nhạc sầu bi của nhạc sĩ trẻ, và anh thì lại bị ám ảnh bởi sự u uất trong từng ánh mắt của cô bé.
Nhạc sĩ thử bắt chuyện với cô, sau đó hai người đã có một cuộc trò chuyện khá là sâu sắc.
Đã từng trải nhiều, anh liền nhận ra vấn đề của Kiều Thanh Thanh, nhưng lại không thể giúp được gì.
Dấu ấn đầu tiên của câu chuyện là khi Kiều Thanh Thanh buộc miệng nói với chàng nhạc sĩ: "Em nghĩ mình như bị thiếu mất một thứ gì đó, cho nên mới không thể hoàn chỉnh được. Em còn muốn một nơi trú ẩn, nơi mà dù em có ngồi ngẩn người hàng giờ liền cũng chẳng ai lấy làm lạ cả."
Một câu nói bâng quơ, không đầu không đuôi, nhưng nhạc sĩ trẻ lại hiểu ý tứ trong đó, thậm chí còn dự cảm được một điều chẳng lành sắp sửa diễn ra.
Sau lần đó, nhạc sĩ không bao giờ gặp lại Kiều Thanh Thanh nữa, bởi vì chỉ vài ngày sau, trên một trang báo mạng đã đưa tin có một nữ sinh cấp ba tự sát trong phòng ngủ, chỉ để lại một bức di thư thật dài.
Nhạc sĩ trẻ nhận ra, cô bé trong tấm ảnh chụp được đăng trên trang báo chính là Kiều Thanh Thanh.
Và câu nói trong lúc lơ đãng của cô đã trở thành thứ thôi thúc chàng nhạc sĩ mở một cửa tiệm cà phê, nơi dành cho những con người lạc lối đang khuyết mất một mảnh linh hồn.
Nhạc sĩ bắt đầu trở thành người lắng nghe nỗi lòng của bất kì ai đến với tiệm cà phê LAP, cũng từ đấy, thật nhiều mảnh đời đã từng rực rỡ rồi hóa điêu tàn cứ lần lượt xuất hiện trong câu chuyện dài của anh.
Tống Vịnh Nguyệt xem đến thất thần, mãi đến khi bên vai bị đẩy nhẹ một cái cô mới nhận ra mình đã bất tri bất giác bị cuốn vào trong kịch bản.
"Chị xem cái gì mất thất thần vậy? Đến giờ hẹn rồi kìa." Kha Hằng nghi hoặc hỏi.
Tống Vịnh Nguyệt khép kịch bản lại, cười nói: "Kịch bản, chị sắp tham gia đóng phim rồi."
Kha Hằng kích động nắm lấy vai cô: "Chị của em giỏi quá! Chúc mừng vai diễn đầu tiên của chị."
"Cảm ơn em." Tống Vịnh Nguyệt vui vẻ nói.
Tưởng Sơ Huyền đúng giờ đến nơi, hắn đỗ xe ở trước khách sạn, mở cửa bước xuống rồi gọi điện thoại thông báo cho Tống Vịnh Nguyệt.
Chờ không bao lâu, Tống Vịnh Nguyệt đã cùng Kha Hằng một trước một sau đi ra.
Tưởng Sơ Huyền híp mắt đánh giá thiếu niên, gương mặt của cậu vô cùng điển trai, đường nét có tới năm sáu phần tương tự với Tống Vịnh Nguyệt, chỉ là nhiều thêm một chút tinh nghịch của tuổi mới lớn.
Thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, Kha Hằng liền ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bộ dạng cứ như đang bị ai đó xâm phạm vào lãnh địa riêng.
Tống Vịnh Nguyệt liếc mắt nhìn cậu, hơi hơi kéo cánh tay thiếu niên đi đến trước mặt Tưởng Sơ Huyền.
"Đây là... chồng... sắp cưới của chị." Tống Vịnh Nguyệt không được tự nhiên giới thiệu.
Tưởng Sơ Huyền cười cười nhìn cô, lại nhìn thiếu niên trước mắt: "Anh tên Tưởng Sơ Huyền, chào em."
Kha Hằng gật đầu, cũng đáp lại bằng chất giọng lạnh nhạt khó gần: "Em là Kha Hằng."
Tưởng Sơ Huyền nhướn mày, trong mắt toàn là ý cười không thể nhìn thấu.
Hắn đột nhiên đút tay vào túi áo khoác, lấy ra một chiếc hộp to bằng lòng bàn tay, sau đó đưa cho Kha Hằng trong ánh mắt tràn ngập đề phòng của cậu.
"Tặng em, quà gặp mặt, mong là em thích nó."