"Đang nghĩ cái gì vậy?" Hắn nhàn nhạt hỏi.
Tống Vịnh Nguyệt nhỏ giọng thì thầm: "Không có gì."
Tưởng Sơ Huyền hạ mắt nhìn cô, cũng không nói gì thêm.
Cả hai trở về trung tâm thành phố, Tưởng Sơ Huyền vẫn như mọi khi đưa cô đến trước cổng khu ký túc.
Hắn suy nghĩ một lát, lại đột nhiên có chút thấp thỏm: "Trong tuần này, chúng ta đi đăng ký kết hôn đã nhé?"
"..." Tống Vịnh Nguyệt bỗng ngẩn người, cô hoàn toàn quên mất việc thành hôn cũng cần phải có giấy tờ chứng nhận hẳn hoi.
Dù sao thì chuyện ký kết hợp đồng cũng chỉ có mỗi hai người bọn họ biết rõ, cùng lắm thì thêm một vị trợ lý riêng của Tưởng Sơ Huyền.
Trên danh nghĩa, bọn họ là được sắp xếp xem mắt, sau đó mới đi đến hôn nhân, tuy rằng xuất phát điểm của Tống Vịnh Nguyệt có chút khó coi là vì cô đã bị ép buộc phải chấp nhận mối hôn sự này.
Cho đến ngày hợp đồng được hủy bỏ, trong mắt người khác, bọn họ chính là một đôi vợ chồng chân chân thực thực, lĩnh giấy chứng nhận là điều tất không thể thiếu.
"Được."
Tạm biệt Tưởng Sơ Huyền rồi, Tống Vịnh Nguyệt quay người về ký túc xá, vệ sinh cá nhân xong liền mất hết sức lực vùi mình vào trong chăn ấm, định bụng phải ngủ thật sớm, ai ngờ suốt cả đêm ấy đều trằn trọc mãi không yên.
Cô nghĩ đến Cố Lan, nghĩ đến Tống Thanh Liên, một chốc lại nghĩ đến Tưởng Sơ Huyền, tâm tình mỗi lúc lại càng hỏng bét, tựa như ở lồng ngực vẫn luôn bị thứ gì đó chặn lại, nghẹn ứ đến mức khiến cô buồn bực.
Không biết đã qua bao lâu, khó khăn lắm Tống Vịnh Nguyệt mới có thể đi vào giấc ngủ, điện thoại vốn quên tắt máy lại bất ngờ bừng bừng sức sống mà reo inh ỏi.
Tống Vịnh Nguyệt vớ lấy cầm ở trong tay, thấy trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Kha Hằng - cậu em trai cùng mẹ khác cha của mình.
Cô vừa ấn nhận, âm thanh của thiếu niên cực kỳ nhu thuận liền truyền ra từ điện thoại: "Chị ơi, em đến thăm chị, nhưng lại vô tình đến sớm quá. Giờ em đang ở trước cổng ký túc xá của chị nè."
Tống Vịnh Nguyệt từ trong mơ màng bị câu nói này làm cho giật mình tỉnh táo: "Sao em lại đến giờ này? Đợi chị một chút, chị lập tức ra gặp em."
Tống Vịnh Nguyệt ngắt máy, ba chân bốn cẳng chỉnh trang quần áo, cầm theo ví tiền cùng điện thoại liền rời khỏi phòng ký túc xá.
Mới hơn hai giờ sáng, đường phố bên ngoài vắng hoe, khắp nơi đều giăng kín sương lạnh.
Kha Hằng vai mang một chiếc balo, mặc quần áo dài tay, còn đội một chiếc nón đen che đi gần nửa gương mặt.
"Kha Hằng."
Tống Vịnh Nguyệt lo lắng chạy đến, thiếu niên nghe thấy cô gọi liền ngẩng đầu lên nhìn cô, nở nụ cười rạng rỡ.
"Chị."
Tống Vịnh Nguyệt nhìn cậu đánh giá từ trên xuống dưới, lại nhíu mày: "Em biết bây giờ là mấy giờ không?"
Nếu là ngồi xe khách, từ nhà của mẹ cô đi đến Ninh thành cũng phải mất gần bốn tiếng đồng hồ. Nghĩ tới việc nửa đêm nửa hôm, thằng nhóc này không sớm đi ngủ mà lại bắt xe đến đây, Tống Vịnh Nguyệt đột nhiên có chút cáu kỉnh.
"Chị đừng giận, đừng giận mà." Kha Hằng nhìn sắc mặt của cô liền biết chị mình chuẩn bị phát cáu, vội vàng ôm lấy cánh tay của cô làm nũng.
Thiếu niên lớn rất nhanh, nhớ mấy năm trước còn chưa cao đến ngực cô, hiện giờ đã vượt qua cô hơn nửa cái đầu, vậy mà tính cách vẫn không có gì thay đổi so với trước kia, tùy thời đều dính lấy cô ra sức làm nũng.
"Nói, có chuyện gì?" Tống Vịnh Nguyệt được dỗ vui, giọng nói cũng hơi hòa hoãn lại.
Kha Hằng ấp úng, lại thấy ánh mắt lạnh căm căm của chị mình, liền thở dài nói rõ mọi chuyện.
Thì ra là cậu nhóc cãi nhau với mẹ, nửa đêm ấm ức không chịu được liền muốn bỏ nhà trốn đi.
"Em đã lớn vậy rồi, cũng không thể tùy hứng như vậy, bị la một trận đã muốn chọc trời, nếu là sau này đi vào xã hội thì phải làm sao?" Tống Vịnh Nguyệt không an tâm nói.
"Cái đó..." Kha Hằng muốn nói lại thôi, "Em sai rồi, chị để em ở đây một buổi được không? Chiều nay em sẽ lập tức về nhà."
Tống Vịnh Nguyệt gật đầu, lại để ý thấy quầng mắt thiếu niên hơi sưng do không được nghỉ ngơi đầy đủ, đau lòng nói:
"Tìm chỗ nghỉ đã, sáng mai đưa em đi khuây khỏa một buổi."
Kha Hằng cười cười gật đầu, đeo theo Tống Vịnh Nguyệt đi dọc con đường vắng vẻ. Ở một ngã ba, họ tìm thấy một căn khách sạn khá là khang trang, liền tiện thể thuê một gian phòng hai giường rồi nghỉ lại.
Sáng sớm, Tống Vịnh Nguyệt bị một tiếng chuông đánh thức, lại phát hiện không phải điện thoại của cô mà là của Kha Hằng còn đang ngủ say như chết ở giường bên cạnh.
Tống Vịnh Nguyệt thấy là số liên lạc của mẹ gọi đến liền vội nhấc máy.
"Thằng chết tiệt! Mày bỏ đi đâu cả đêm không về?!"
Tống Vịnh Nguyệt đau đầu, một tay day trán, một tay giơ điện thoại cách xa tai mình.
"Mẹ, là con."
Bên kia thoáng lộ vẻ ngạc nhiên: "Vịnh Nguyệt?"
"Vâng," Cô nặng nề thở ra một hơi, từ tốn nói: "Kha Hằng ở chỗ con, em ấy còn đang ngủ, có chuyện gì mẹ có thể nói với con."
Giọng nữ trung niên bên kia ngập ngừng hai giây, lại nói tiếp: "Tiền tháng này, con gửi sớm cho mẹ được không?"
Tống Vịnh Nguyệt thoáng cau mày lại.
Định kỳ mỗi tháng cô đều sẽ gửi một khoản tiền đến cho mẹ và dượng, dùng để phụ giúp một phần chi tiêu trong nhà, còn lại là để lo cho việc ăn mặc cùng học tập của Kha Hằng, nhưng hiện tại mới được nửa tháng, mẹ đã gấp gáp muốn cô gửi tiền sang.
Cô hỏi: "Mẹ dùng hết rồi?"
"Ừm... ừ."
"Mẹ, có chuyện gì v..." Tống Vịnh Nguyệt đang nói dở, Kha Hằng không biết đã tỉnh giấc từ khi nào, vươn tay giành lấy điện thoại: "Chiều con sẽ về."
Dứt lời liền lạnh lùng ngắt máy.
"Kha Hằng, em giấu chị cái gì sao?"
Kha Hằng nhìn cô, vừa bực dọc vò rối mái tóc của mình, vừa hậm hực nói: "Sau này chị đừng chuyển tiền cho mẹ nữa."
Tống Vịnh Nguyệt không hiểu: "Vì sao?"
"Mẹ..." Kha Hằng bất lực cúi gằm mặt, "Mẹ cờ bạc."
"Gì cơ?" Tống Vịnh Nguyệt không tin nổi, sững sờ mà nhìn cậu.
"Em nói thật đấy, mẹ cờ bạc, đã nghiện rồi, gần một năm nay ngày nào mẹ cũng chơi với mấy người phụ nữ nhà hàng xóm, thua rất nhiều tiền."
Càng nói, Kha Hằng càng cảm thấy vô cùng uất ức, "Lần trước mẹ nợ một số tiền lớn, cha em đã trả hết rồi, nhưng tiền tiết kiệm trong nhà cũng bay sạch, mẹ hứa hẹn sẽ không chơi nữa, nhưng mới được nửa tháng thì lại đâu vào đấy như cũ. Mới hôm qua người ta kéo đến nói rằng mẹ lại nợ tiền, em thấy mẹ muốn gọi điện kêu chị gửi tiền qua cho nên cãi nhau với mẹ, sau đó mới bỏ đi."
Tống Vịnh Nguyệt tiếp nhận chuyện này rất nhanh, không nhịn được vỗ vai an ủi Kha Hằng: "Được rồi, chị biết rồi."
"Chị đừng thay mẹ trả nợ, mẹ kiểu gì cũng sẽ tiếp tục chơi." Kha Hằng thất vọng nói.
Nói nghe thì đơn giản, nhưng cô lại khó có thể thật sự bỏ mặc mẹ mình.
Chỉ là trong lòng cô lúc này phần nhiều đều là chua xót.
Khi còn trẻ, mẹ cô là một tài nữ nổi danh, tuy rằng xuất thân bình thường, ông bà ngoại cũng đều mất sớm, dù cho không có chỗ dựa, nhưng mẹ của cô vẫn cứ tự lực rồi thành đạt hơn bất kì ai.
Sau này khi đã gả cho cha cô, bà hoàn toàn từ bỏ sự nghiệp mà hưởng thụ việc trở thành một vị phu nhân giàu có sống trong nhung lụa, cả ngày mơ mơ màng màng.
Rồi chẳng rõ là từ khi nào, vị phu nhân kia lại trở nên chanh chua đanh đá, sau cùng lại ham mê cờ bạc đến mức ôm nợ vào người.
"Chị?"
Tống Vịnh Nguyệt cười nhạt, "Ngủ thêm chút nữa đi, còn sớm."
"Vâng."
Tống Vịnh Nguyệt không muốn để cho Kha Hằng lo lắng nhiều thêm, đợi cậu yên tĩnh chìm vào giấc ngủ lần nữa mới mở cửa ra ngoài gọi điện thoại:
"Mẹ nợ người ta bao nhiêu?"
"Con biết rồi, con thay mẹ trả nợ, nhưng đây sẽ là lần cuối cùng con gửi tiền cho mẹ. Về sau tiền sinh hoạt phí của Kha Hằng con sẽ trực tiếp gửi cho em ấy tự giữ."
Cũng không đợi bên kia đáp lời, Tống Vịnh Nguyệt đã vội vàng tắt máy.
Cô không thể mềm lòng với người đã dính vào cờ bạc.
Cho dù đối phương có là cha mẹ ruột thịt cũng không thể.
Bởi vì giúp nhiều, họ chỉ càng ỷ lại, thậm chí đến một lúc nào đó, nếu không còn nhận được sự giúp đỡ, họ sẽ lại xoay sang oán giận người đã giúp đỡ mình.
Âm thầm tính toán lại một lượt số tiền tiết kiệm của mình, cô có chút an tâm hơn hẳn, không nhiều không ít, vừa đủ để trả nợ cho mẹ.
Nhiều năm qua Tống Dương đều không keo kiệt tiền bạc với cô, Tống Vịnh Nguyệt lại không có ham mê gì đặc biệt, chi tiêu vừa phải, lại còn thường xuyên nhận việc làm thêm, tự nhiên cũng sẽ dư được một khoản không nhỏ.
Đợi sang tháng sau cô gia nhập đoàn phim, bắt đầu bước vào showbiz, có lẽ sẽ rất nhanh kiếm lại được tiền.
Cô không quá lo lắng về vấn đề này nữa.
Chỉ là cô không nắm chắc, để Kha Hằng tiếp tục ở lại trong nhà liệu có còn là điều đúng đắn hay không.