Tưởng Sơ Huyền đưa Tống Vịnh Nguyệt về tới cổng ký túc xá đại học, lúc dừng xe lại bên đường, hắn nhìn cô khẽ hỏi.
"Ngài Tống có gửi đến cho tôi thiệp mời hôn lễ của Tống Thanh Liên, thời gian là vào chiều ngày mai, nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ lái xe đến đón em cùng đi, được chứ?"
Tống Vịnh Nguyệt nghe vậy thì lắc đầu: "Không cần đâu, tôi có lẽ phải đến đó sớm hơn một chút."
Tưởng Sơ Huyền cũng không ngoài ý muốn lắm, cười nói: "Vậy hẹn gặp em ở buổi tiệc."
"Vâng."
"À phải rồi," Hắn chợt nói, "Khi nào nhận được thông báo về vai diễn thì nhớ nhắn cho tôi."
Tống Vịnh Nguyệt gật đầu, tạm biệt Tưởng Sơ Huyền rồi trở về phòng ký túc xá ở một tòa nhà nằm trong khu vực dành cho nữ sinh.
Ngoại trừ Tống Vịnh Nguyệt, phòng ký túc của cô còn có hai sinh viên khác, một người thuộc khoa thanh nhạc, một người cũng học diễn xuất giống như cô, nhưng bình thường cả hai người họ đều không hay trọ lại trong trường.
Tống Vịnh Nguyệt đi hết dãy hành lang dài rộng, rồi dừng lại trước cửa phòng mình.
Xuyên qua khe hở của cánh cửa đóng chặt, có tiếng nói khẽ khàng nhẹ vang.
Một lần nữa Tống Vịnh Nguyệt âm thầm than thở, hiệu quả cách âm của ký túc xá quả thực không tốt chút nào.
Bên trong vừa nói chuyện, âm thanh đã mơ hồ truyền ra, mà dường như nhân vật chính trong câu chuyện của họ còn là cô nữa.
Một giọng nói rất có tư vị lả lơi, vừa mềm nhũn vừa lôi cuốn, là của Trương Khả nằm ở giường đối diện:
"Nhớ không lầm thì ngày mai là đám cưới của Tống Thanh Liên hả? Chà, hẳn phải có cả khối người tan nát cõi lòng đây, nam thần giới thượng lưu, nữ thần giới giải trí cơ mà."
"Ừ. Nhưng đau khổ nhất lại chẳng phải bạn cùng phòng của chúng ta sao? Dù sao cũng đã đơn phương Cố Lan nhiều năm như vậy, giờ phải buộc chấp nhận trở thành chị vợ của người ta, ha, buồn cười nhỉ?"
Tống Vịnh Nguyệt nhướn mày, giọng nói đanh đá này thì hẳn là của Tô Viên rồi.
Kể ra thì duyên phận cũng thật là kỳ lạ.
Cả Tô Viên cùng Trương Khả đều là bạn học cấp 3 của Tống Vịnh Nguyệt.
Nhớ năm đó, bọn họ cũng sẽ có những lúc cùng nhau ăn cơm, tán gẫu, không giống như hiện tại, gặp nhau đều chỉ lạnh mặt rồi phớt lờ đối phương.
Ấy vậy mà vẫn oan trái đến mức bị xếp vào cùng một ký túc xá.
Thời điểm học trung học, Tống Vịnh Nguyệt cùng hai người kia chỉ đơn thuần là bạn cùng trường. Nhưng vào đầu năm cuối cấp, sau khi Tống Vịnh Nguyệt tham gia vào một vụ ẩu đả thì ngay lập tức bị chuyển ra khỏi lớp chọn, sau đó liền trở thành bạn học cùng lớp của Tô Viên và Trương Khả.
Ban đầu, cả hai người kia đều ít nhiều có chút bài xích đối với Tống Vịnh Nguyệt, nhưng kể từ khi ba người trùng hợp đều tham gia vào câu lạc bộ văn nghệ, thời gian tiếp xúc nhiều lên, cũng từ đó dần dần hình thành nên một mối quan hệ xã giao không tồi.
Mãi đến cuối năm 12, tin đồn không tốt về Tống Vịnh Nguyệt ngày một nhiều hơn, Tô Viên cùng Trương Khả cũng bắt đầu đối với cô nảy sinh nghi kị.
Tình bạn chóng vánh này cũng theo đó mà tan rã.
Nhưng không ngờ bọn họ lại ghi danh vào cùng một trường đại học, còn ở cùng một ký túc xá.
Đây chỉ có thể gọi là nghiệt duyên.
Mặc dù không còn qua lại, trên cơ bản thì Tống Vịnh Nguyệt vẫn có một số hiểu biết nhất định về hai người bạn cũ này.
Trương Khả theo học khoa thanh nhạc, nghe nói tài năng được đánh giá khá cao, ngoại hình còn xinh đẹp, ở trên mạng cũng được fan ưu ái gọi là hot girl, thường xuyên được mời đến ca hát ở những phòng trà sang trọng.
Tô Viên cùng khoa với Tống Vịnh Nguyệt, từ cuối năm ngoái đã bắt đầu vào đoàn phim, tuy chỉ mới nhận được một vài vai phụ, nhưng phản hồi từ người xem cũng rất tích cực.
Không giống như cô, so với đại đa số các bạn đồng lứa thì đã có bước khởi đầu khá muộn.
Tống Vịnh Nguyệt bất đắc dĩ cười, bàn tay đặt ở trên tay nắm cửa, còn chưa kịp đẩy vào thì đã nghe thấy tiếng nói của Tô Viên vọng ra.
"Không biết là lấy mặt mũi nào mà lại đi yêu bạn trai của em mình, hừ, ghê tởm. Cũng không chịu nhìn lại bản thân là thân phận gì."
Trương Khả lại cười cười, lơ đãng nói:
"Tớ nói này, cậu đúng là chúa thù dai, ghét người ta đến mức thuê người đăng bài bốc phốt còn chưa đủ, giờ lại còn đay nghiến sau lưng, tớ cũng chịu cậu luôn, haha."
Bàn tay đang nắm hờ bên hông của Tống Vịnh Nguyệt hơi hơi run rẩy, hết siết lại buông.
Cô cụp mắt, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi câm lặng đứng im, ước chừng nửa phút sau, trước tiên cố tình tạo ra chút tiếng động, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Hai người trong phòng dường như thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã tiếp tục trò chuyện như không có gì xảy ra, cũng hoàn toàn xem Tống Vịnh Nguyệt giống như không khí.
Cô mím mím môi, tùy tiện tìm một bộ quần áo ngủ sau đó đi vào phòng tắm, loáng thoáng còn nghe thấy Trương Khả đặt câu hỏi.
"Cậu ta không nghe chúng ta nói gì chứ?"
"Hẳn là không."
Tống Vịnh Nguyệt mở vòi sen, tiếng nước chảy rào rào không dứt, che lấp đi âm thanh thở dài đầy mệt mỏi.
Đợi đến khi cô tắm xong đi ra, trong phòng đã không còn ai nữa.
Tống Vịnh Nguyệt ngồi trên giường của mình, dùng máy sấy hong cho khô tóc, sau đó tắt đèn nằm xuống trên giường.
Đã quá 8 giờ tối, phía bên kia đoàn phim còn chưa gửi đến thông báo. Nhớ lại lúc trưa bản thân còn dám tự tin nói rằng đã nắm chắc 80%, Tống Vịnh Nguyệt chợt có chút ảo não.
Có lẽ nào là cô đã quá tự kiêu rồi hay không.
Tâm tư còn đang chìm chìm nổi nổi trong mớ suy nghĩ rối bời, một tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, mang theo niềm kinh hỉ lớn lao, đến độ sau khi ngắt máy, Tống Vịnh Nguyệt vẫn còn cảm thấy lâng lâng khó tả.
Cô vui sướng úp mặt vào lớp chăn bông mềm mại, trong vô thanh hét lên một tiếng đầy phấn khích.
Vai diễn Kiều Thanh Thanh xác thực đã thuộc về cô. Bên phía đoàn phim sẽ sớm gửi đến cho cô kịch bản hoàn chỉnh, bắt đầu từ giữa tháng 6 sẽ chính thức bấm máy khởi quay.
Tống Vịnh Nguyệt lăn lộn hồi lâu trên giường mới nhớ ra mình nên nhắn tin báo cho Tưởng Sơ Huyền, cô vội vơ lấy điện thoại, cấp tốc gửi qua một tin nhắn.
"Tôi nhận được vai diễn rồi!"
Nhưng dường như Tưởng Sơ Huyền đang không cầm điện thoại, tin nhắn của cô vẫn lẳng lặng nằm trong khung trò chuyện, tận đến lúc Tống Vịnh Nguyệt mơ màng rơi vào mộng đẹp, người đàn ông mới lại hồi âm.
"Chúc mừng em. Ngủ ngon nhé."
Sáng ngày hôm sau, lúc Tống Vịnh Nguyệt theo con đường quen thuộc từ khu ký túc xá đi đến lớp học, lại nhận được thông báo từ phòng bảo vệ của trường, có một kiện hàng đã được gửi đến cho cô vào lúc sáng.
Tống Vịnh Nguyệt không nhớ rằng mình có đặt hàng trên mạng nhưng vẫn cất công đi tới văn phòng bảo vệ nhìn thử một cái.
Kiện hàng không quá to, hình hộp chữ nhật, chiều dài chỉ bằng bàn tay cô, được đóng gói rất cẩn thận bằng giấy gói quà màu sắc pastel tinh tế.
Tống Vịnh Nguyệt cầm ở trên tay ước lượng, khá nhẹ.
Điện thoại trong túi khẽ rung, là một tin nhắn đến từ Tưởng sơ Huyền.
"Tôi gửi đến cho em một món quà nhỏ, chúc mừng em đã nhận được vai diễn đầu tiên. Hi vọng em sẽ thích."
Tống Vịnh Nguyệt khẽ siết ngón tay, trong tim như có một dòng nước ấm len lỏi chảy vào.
Cô ôm hộp quà trong tay, vui vẻ gửi lời cảm ơn đến cho Tưởng Sơ Huyền, cũng không vội mở quà ra xem thử mà trước hết quay trở về phòng học dự tiết buổi sáng.
Quá trưa, Văn Kỳ đột nhiên nổi hứng muốn ăn bingsu, liền nhắn tin hẹn cô cùng đến cửa tiệm ở đối diện cổng trường đại học.
Tống Vịnh Nguyệt đến nơi, liền thấy Văn Kỳ đã gọi xong món, đứng ở đầu cầu thang dẫn lên tầng hai vẫy tay chào hỏi.
Cô chọn cho mình một phần bingsu xoài, sau đó lắc lư theo sau Văn Kỳ đi lên cầu thang rồi tìm một bàn trống ở góc vắng người ngồi xuống.
Văn Kỳ để ý thấy hộp quà cô vẫn đang ôm trong lòng, tò mò hỏi:
"Quà gì vậy?"
Tống Vịnh Nguyệt đáp: "Tớ cũng không rõ, là của anh ấy tặng."
Văn Kỳ vừa nghe đã biết "anh ấy" trong miệng cô là ai, hứng khởi: "Mở ra xem có được không?"
Tống Vịnh Nguyệt gật đầu, sau đó đem gói quà từng chút bóc mở. Lúc phải xé bỏ lớp giấy ngoài xinh đẹp, trong lòng còn có chút không nỡ xuống tay.
Bên trong là một chiếc hộp màu lam thiết kế đơn giản, mở nắp hộp ra, một mùi hương nhàn nhạt thơm mát lập tức thoảng qua đầu mũi.
Vừa nhìn thấy vật đặt ở bên trong, hai mắt của Tống Vịnh Nguyệt liền hơi hơi lóa sáng.
Đó là một chai nước hoa có vỏ ngoài màu lam sẫm thiên lục, trên thân chai có viết cách điệu một từ tiếng Pháp - Amant, nghĩa là người tình.
Lồng ngực Tống Vịnh Nguyệt căng chặt.
Cô biết chai nước hoa này. Thậm chí còn từng tìm hiểu về nó.
Mùi thơm của nó vẫn thường được miêu tả là làn hương được sinh ra từ một cánh rừng sâu thẳm, với sự hòa quyện thăng hoa của gỗ tuyết tùng, xạ hương cùng hổ phách.
"Vịnh Nguyệt, đây chẳng phải là chai nước hoa cậu vẫn luôn muốn mua sao?"
Văn Kỳ tròn mắt ngạc nhiên, miệng không ngừng tuôn ra những tiếng cảm thán.
Tống Vịnh Nguyệt xúc động gật đầu.
Kỳ thật, Amant cũng không phải là thương hiệu nước hoa xa xỉ, nhưng mùi thơm mang hương vị của rừng thẳm này lại cực kỳ khó tìm được trên thị trường vì độ phổ biến không cao.
Từ tận đáy lòng, Tống Vịnh Nguyệt cảm giác cô đã đối với món quà này yêu thích đến mức nhịp tim rung động.
Nhìn không rời mắt chai nước hoa kia hồi lâu, Tống Vịnh Nguyệt mới hưng phấn lấy điện thoại ra, nhắn tin với Tưởng Sơ Huyền.
"Tôi mở quà ra xem rồi, tôi thật sự thích nó."
Tưởng Sơ Huyền rất nhanh đã trả lời: "Tôi đoán được là em sẽ thích, nhưng nghe lời khẳng định của em thì cũng rất vui lòng."
Tống Vịnh Nguyệt lại rụt rè: "Sao anh đoán được tôi sẽ thích mùi hương này?"
Dù sao thì đa phần phái nữ đều yêu chuộng những chủng loại nước hoa có hương thơm hoặc trong trẻo, hoặc ngọt ngào, hoặc nồng thắm đến từ các nhóm hương của hoa cỏ, trái cây.
Theo như quan sát của Tống Vịnh Nguyệt, không có được mấy người là say mê mùi thơm tưởng chừng như chỉ dành cho nam giới thế này.
Tưởng Sơ Huyền không nhanh không chậm gửi qua một icon mỉm cười đắc ý, tỏ vẻ cao thâm khó dò:
"Em nói xem."