Mặt trời dần ngả sang Tây.
Bên ngoài ô cửa sổ nhạt màu, mây trắng ngút ngàn lặng lẽ nhẹ trôi, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy loài chim vô danh nào đó kết thành từng đàn chầm chậm bay qua, rồi khuất hẳn phía sau mảnh rừng xanh thẳm.
Sau khi bồi bà nội cùng nhau ăn cơm chiều xong, lúc cả hai chuẩn bị ra về, Tống Vịnh Nguyệt lại được bà nhẹ nhàng ôm lấy.
Khung xương của người già gầy yếu vô cùng, lúc ôm sẽ hơi đâm vào trên người, có chút cấn đau, nhưng đồng thời cũng cho khiến lòng cô tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
Bà nội vỗ vỗ tấm lưng của Tống Vịnh Nguyệt, cười nói:
"Bà nội không sống bao lâu nữa, Dã có con chăm sóc thì nội yên tâm rồi. Nó rất hiếu thuận, còn tử tế, nhất định sẽ để cho con hạnh phúc cả đời. Đúng không hả Dã?"
Tưởng Sơ Huyền nghiêm túc gật đầu, cười khẳng định với Tống Vịnh Nguyệt:
"Tôi hứa với cô rằng sẽ như vậy."
Không biết có phải là do đôi mắt của hắn trời sinh thâm tình hay không, mà khi người đàn ông này nhìn cô rồi nói ra lời hứa hẹn, Tống Vịnh Nguyệt lại mơ hồ cảm thấy sâu trong lòng mình như có một viên đá nhỏ, rơi thẳng vào giữa mặt hồ tĩnh lặng, sau đó kéo theo gợi sóng lăn tăn, bồi hồi không dứt.
Tống Vịnh Nguyệt mím môi, lí nhí đáp: "Vâng."
Tưởng Sơ Huyền cười cười, nhưng bỗng dưng lại nhận ra bà nội đang đối với hắn biểu thị bất mãn.
Vô cớ bị ghét bỏ, Tưởng Sơ Huyền căng thẳng hỏi bà: "Sao nội lại nhìn con như vậy?"
"Thằng nhóc này, đây là vợ sắp cưới của con đấy, sau lại xưng hô một tiếng cô, hai tiếng cô như vậy, nghe không có thuận tai gì cả."
"Dạ, cái này..."
"Đổi lại, gọi em, hay thế nào đấy, con không biết phụ nữ yêu bằng tai à?"
Tưởng Sơ Huyền nhìn cô đang xấu hổ rũ mắt, có chút bất đắc dĩ mà bật cười.
Bà nội vẫn chưa thôi hờn giận: "Còn ở đó cười?" Lại xoay sang nhìn Tống Vịnh Nguyệt hỏi: "Con nhỏ hơn thằng nhóc này bao nhiêu tuổi?"
Tống Vịnh Nguyệt còn đang nhớ lại xem tuổi của Tưởng Sơ Huyền, hắn đã vội đáp: "Em ấy nhỏ hơn con hai tuổi."
"Vậy gọi là em chẳng phải chuyện đương nhiên à?"
Tưởng Sơ Huyền gật gật đầu, đúng theo lời bà nội nói, hắn là một đứa cháu rất hiếu thuận, bà nội đã lên tiếng thì liền thức thời nghe theo: "Con nhất định sửa miệng."
"Được rồi, vậy hai đứa mau về đi, kẻo trễ." Bà nội lúc này mới hài lòng nói.
Tưởng Sơ Huyền ôn nhu mỉm cười, đem chăn đắp ở trên người bà nội chỉnh lại ngay ngắn, sau đó cúi người xuống, khẽ hôn lên một bên má của bà: "Vậy chúng con về nhé."
Tống Vịnh Nguyệt cũng nhu thuận nói: "Tạm biệt bà nội."
Lần nữa trở lại con đường dẫn ra cổng viện, ánh nắng chiều tà đã phủ lên khắp không gian một lớp lụa vàng mỏng manh mà tươi đẹp.
Gió lớn nổi lên, mảnh rừng cao ngất bao bọc xung quanh viện điều dưỡng lập tức chìm trong tiếng lá lay động, hòa cùng tiếng rít vi vu, như một bản nhạc giao hưởng giúp cho lòng người thư thái.
Tống Vịnh Nguyệt nhẹ vén tóc, dịu dàng hỏi: "Tên trước kia của anh là Dã sao? Hay đó là tên thân mật?"
Tưởng Sơ Huyền đáp: "Là tên trước kia mẹ đặt cho tôi, sau này đổi tên rồi bà nội vẫn quen gọi lại tên cũ."
"Vậy à."
Tưởng Sơ Huyền nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, bởi vì trời nổi gió to, cô gái luống cuống nâng tay giữ lấy mái tóc suông dài, cố gắng không để cho chúng bị gió làm bay táng loạn.
Thoạt nhìn vừa có hơi chật vật, lại vừa có phần ngốc nghếch đáng yêu.
Ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc gáy trắng nõn không chút phòng bị mà phô diễn ra dáng vẻ chọc người yêu thương, như bị ma xui quỷ khiến, hắn đột nhiên thấp giọng: "Tôi giúp em nhé?"
"Sao ạ?"
Người đàn ông không mảy may trả lời đã bất ngờ áp sát, đứng ngay phía sau lưng Tống Vịnh Nguyệt, thuần thục đem mái tóc dài nắm ở trong tay.
Tống Vịnh Nguyệt sửng sốt, toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích mà đứng đó, để cho bàn tay của người đàn ông mặc sức luồn vào bên trong tóc mình.
Tưởng Sơ Huyền để ý thấy sống lưng căng thẳng của cô, cũng không dám trì hoãn mà thoăn thoắt hai tay, đem tóc của cô cột gọn sau gáy.
"Xong rồi." Hắn cười nói.
Tống Vịnh Nguyệt vươn tay sờ thử, tuy rằng không có dây thun nhưng tóc lại được cố định rất khá.
Cô hoàn toàn kinh ngạc, tròn mắt cảm thán: "Anh biết cả kĩ năng này cơ à, tôi còn không biết cách cột nữa."
Tưởng Sơ Huyền cười cười mở miệng, nhưng lời vừa mới dâng đến bên môi, câu nói "để tôi dạy em" đã gắt gao phanh lại, đổi thành một loại ý tứ mập mờ.
"Sau này muốn thì tôi cột cho em là được."
Ngữ điệu thả nhẹ, chất giọng trầm khàn lại có chút êm ả, mâu thuẫn như vậy, giống như là một lưỡi dao sắc bén được tẩm mình trong mật hoa thơm ngọt, vừa nguy hiểm, vừa mang theo dụ hoặc khiến người trầm mê.
Lại còn thêm cả cái loại xưng hô "tôi và em" đầy ám muội kia nữa.
Tống Vịnh Nguyệt nghe đến mức lỗ tai cũng muốn nhũn ra thành nước.
Cũng không biết đã từng có ai nói với hắn rằng chất giọng trời ban này cực kỳ trí mạng đối với con gái hay chưa.
Cô hít sâu, giả vờ bình tĩnh mà lơ đi cảm giác nóng rực trên má mình: "Đi tiếp thôi."
Tưởng Sơ Huyền khẽ cười nhìn cô.
"Anh đừng cười nữa mà." Cô cau mày, ra vẻ nghiêm túc nói, nhưng bởi vì âm sắc quá mức nhỏ nhẹ, nghe vào trong tai ngược lại còn có chút ý vị sắc tình khó đoán.
Người đàn ông chẳng những thôi cười, mà tiếng cười còn trở nên càn rỡ nan kham.
Tưởng Sơ Huyền sải chân, bước đến sát bên người của Tống Vịnh Nguyệt, khoan thai kéo dài giọng nói:
"Thích giọng của tôi?"
Cũng không biết là bị cái gì kích động, có lẽ là do cô gái trước mặt quá mức yêu kiều, cũng có thể là do lòng hắn vốn đã có sẵn quỷ ma.
Một thoáng vụt qua, lý trí của hắn đều bị bản tính xấu xa nào đó chi phối.
Hắn khẽ khom người, "phù" một tiếng, thổi lên vành tai đã hồng thấu kia một hơi thật nhẹ.
"Không ph..." Câu nói còn không kịp trọn vẹn thốt ra, Tống Vịnh Nguyệt đã bị dọa cho ngây ngẩn cả người.
Cô vội vàng che lại tai mình, có chút không dám tin nhìn vào Tưởng Sơ Huyền.
"Anh..."
Uầy...thôi xong.
Sắc mặt Tưởng Sơ Huyền thoắt cái lạnh đi.
Có vẻ như con mèo nhỏ đã bị hắn làm cho kinh sợ rồi.
Tưởng Sơ Huyền nhíu nhíu mày, vừa định nói lời ngụy biện, thì đã nghe đối diện truyền đến chất giọng trong trẻo, mơ hồ lộ ra run rẩy của Tống Vịnh Nguyệt.
"Đừng trêu ghẹo tôi như vậy."
Gió lớn lại nổi lên, cuốn theo tà váy trắng tinh của Tống Vịnh Nguyệt, cũng mơn trớn cả đôi gò má thanh tú đang ửng hồng kia.
Nhịp tim của Tưởng Sơ Huyền nháy mắt tăng nhanh.
Không được rồi.
Hắn âm thầm thở dài.
Em cứ đáng yêu như vậy, bảo tôi như thế nào có thể ngừng trêu ghẹo em đây.
Nghĩ vậy, nhưng Tưởng Sơ Huyền vẫn thành thật nhận sai: "Xin lỗi, tôi quá phận rồi."
Tống Vịnh Nguyệt lúng túng lắc đầu, xoay đầu đi trước.
Tưởng Sơ Huyền thú vị dõi theo bóng lưng cô, không tiếng động bổ sung trong lòng: Về sau còn tái phạm nữa.
Lúc hai người về đến nội ô Ninh thành thì đã là chạng vạng.
Ngày mùa hạ, thời gian đã hơn sáu giờ chiều nhưng vẫn còn chưa tắt nắng, hoàng hôn đem khoảng không trung vời vợi nhuộm thành một vùng đỏ cam đầy mỹ lệ.
Tưởng Sơ Huyền đưa Tống Vịnh Nguyệt đến một cửa hàng áo cưới trực thuộc Tưởng Vân.
Từ ngoài cửa lớn nhìn vào mà nói, quy mô của nơi này có thể gọi là cực độ hoành tráng.
Tống Vịnh Nguyệt nhìn quanh một lượt, váy cưới đâu đâu cũng đều là hàng xa xỉ, giá trị trung bình có thể lên đến hàng triệu USD.
"Thích kiểu dáng như thế nào có thể trực tiếp nói với nhân viên, họ sẽ đem váy thử đến cho em."
Tống Vịnh Nguyệt dè dặt gật đầu, lại cảm thấy Tưởng Sơ Huyền đã vì mình hao phí tiền của mua nhẫn lại còn váy cưới xa hoa, cô vẫn là nên tham khảo ý kiến của đối phương mới tốt.
Nghĩ vậy, Tống Vịnh Nguyệt liền có chút thẹn thùng hỏi: "Anh cảm thấy tôi nên mặc kiểu nào mới đẹp?"
Thân hình cao ngất của Tưởng Sơ Huyền thoáng khựng lại, hắn nhìn nhìn vẻ mặt trông chờ của cô hai giây, bỗng dưng lại có phần không dám đối diện.
"Em mặc như thế nào cũng sẽ đẹp thôi."
Nhận được câu trả lời qua loa có lệ, Tống Vịnh Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy có hơi mất mát.
Cô gật đầu: "Vậy tôi đi thử váy đây."
"Ừ, tôi chờ em."
Kết thúc đối thoại, nhân viên của Tưởng Vân liền niềm nở tiến đến tư vấn cho Tống Vịnh Nguyệt, Tưởng Sơ Huyền không có việc gì làm liền ngồi vào ghế sofa dành cho khách, mở điện thoại đăng nhập vào một ứng dụng game moba, dự định giết thời gian trong khi chờ cô thử áo.
Hơn hai mươi phút sau, lúc hắn đang ở thời khắc cao trào của một trận đấu 5x5, dư quang nơi khóe mắt lại bắt được một mảnh tinh khôi trắng tuyết.
Tưởng Sơ Huyền nâng đầu nhìn lên, ngay lập tức ngơ ngẩn đến quên đi cả hô hấp.
Cô gái đứng trước mặt hắn, dung mạo sạch sẽ ngọt ngào, khoác lên mình một chiếc váy cưới mang vẻ đẹp thanh tao mà cũng không kém đi phần lộng lẫy
Với nền chất liệu vô cùng cao cấp, đá quý điểm xuyết ở phần vai áo hoàn toàn được đính kết thủ công, chi tiết thắt lưng tinh tế ưu nhã làm nổi bật lên vòng eo nhỏ nhắn, nhìn xuống một chút, chân váy dài chấm đất được làm bằng vô số lớp vải tulle mềm mịn, tạo thành form dáng bồng bềnh, kiều diễm đến mức khiến cho lòng người choáng ngợp.
Tống Vịnh Nguyệt thấy hắn cứ nhìn chằm chằm lại không có phản ứng gì, liền ấp úng hỏi.
"Trông tôi, có được không?"
Ánh mắt Tưởng Sơ Huyền hơi động, rồi dừng lại ở phần ngực áo của cô.
Bởi vì được thiết kế với dáng cổ tim lại hơi trễ xuống, chiếc váy này liền lấy góc độ cực kỳ khéo léo khoe ra một vùng trắng mịn, căng đầy.
Thịch...
Đúng lúc này, một âm thanh nhắc nhở trong game bất chợt truyền đến từ loa ngoài, phá vỡ thinh lặng:
You have been defeated - Bạn đã bị hạ gục!