Nàng gọi là Lâm Vũ Tình, không chỉ có tướng mạo xinh đẹp, mà vóc người còn thuộc dạng cực phẩm, thân 1m7, cân nặng không tới 60kg. 60kg này không phải là cân nặng thật sự mà còn bao gồm chiếc áo sơmi, kèm theo một số phụ kiện mà nàng đang mang, chiếc áo sơ mi càng không thể che dấu đi được bộ ngực ngạo nghễ đang phập phồng của nàng. Bờ mông trắng trẻo, tròn trịa được phối cùng chiếc quần short jean càng làm người ta thèm chảy nước miếng.
Cứ tưởng chừng đây là vóc người ma quỷ tạo ra!!! Đứng đối diện với Lâm Vũ Tinh cùng Diệp Lăng, có một người con gái. Người con gái này dáng dấp cũng khá đẹp, tuy so với Lâm Vũ Tình kém một chút, chẳng qua là trên mặt trang điểm phấn son, chỉ cần một cơn gió nhẹ hiu hiu là có thể ngửi được mùi nước hoa nồng nặc.
Nàng gọi là Lưu Phỉ, tóc dài uốn thành tóc xoăn, một nửa mái tóc đen nhuộm thành màu tím, thoạt nhìn rất là sành điệu, toàn thân đều là hàng hiệu, cầm trong tay là chiếc ví Louis Vuiton thời thượng từ Italy, nàng nhìn về phía Diệp Lăng với ánh mắt trào phúng. “Diệp Lăng, câu hỏi của ta, ngươi không trả lời được à?” Lưu Phỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Lăng, châm chọc nói: “Từ lúc bắt đầu học đại học, hai chúng ta đã ở cùng nhau, ngươi đã cho ta được cái gì? Ngươi có thể cho ta được những gì?” “Không nói về năng của ngươi, ngươi năm nay cũng đã qua 25 tuổi, ta không giống như ngươi, chờ ngươi?? Xin lỗi ta chờ không nổi.”
Bình luận truyện