Tại sao lại trở thành một luật sư? Thời Mạch đã suy nghĩ về vấn đề rất nhiều lần, cũng tự tìm cho mình nhiều lý do nghe hợp lý như vì trách nhiệm, vì công lý, vì...như này như kia, cuối cùng vòng đi vòng lại cũng chỉ vì chữ: tiền.
Tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh ở tuổi 21, tài hoa hơn người, tiền đồ vô lượng, sau khi tốt nghiệp thì cậu về quê, trở thành một giáo viên ngữ văn ở một trường trung học trọng điểm, được mọi người kính trọng, công việc ổn định, cuộc sống vô lo vô nghĩ. Nhưng một năm sau đó, gia đình xảy ra biến cố, bố cậu làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, mẹ cậu đột ngột mắc bệnh, tất cả tài sản còn lại buộc phải bán để chạy chữa cho mẹ. Nhưng căn bệnh quái ác vẫn tàn nhẫn cướp đi sinh mệnh của mẹ cậu. Sau một đêm, gia đình suy sụp, bố cậu bắt đầu chuỗi ngày rượu chè bê tha.
Còn cậu thì sao? Một con người ngay thẳng nay lại bị bẻ cong trước đồng tiền tội lỗi. Phải từ bỏ bục giảng nhàn nhã mà bước vào giới luật sư phức tạp này, có nhiều lúc phải vứt bỏ lương tâm, hết lòng vì thân chủ, xuyên tạc sự thật để thắng kiện.
Nhưng cậu vẫn phải kiên trì theo đuổi, vì cái nghề luật sư này, kiếm được nhiều tiền.
Trên thực tế, sau ba năm cậu bước chân vào nghề này, cậu gặp phải trở ngại khắp mọi nơi, và số tiền kiếm được cũng không như mong muốn.
Nghề luật sư không như bề ngoài, chia ra làm rất nhiều kiểu.
Những người làm công tác pháp luật thôn xóm ở cấp thấp nhất, với đồng lương ít ỏi, chỉ được giải quyết các vụ tranh chấp nhỏ lẻ ở xóm làng, vụ kiện trị giá hàng chục nghìn cơ bản họ không thể với tới. Trợ lý luật sư thì ở cấp độ cao hơn, với mức lương do luật sư trả, chạy việc vặt cho luật sư, và làm công việc do luật sư chỉ định, nhưng anh ta giống như nhân viên và ông chủ, chỉ có thể nghe lời cấp trên của mình. Cuối cùng, khi nói đến luật sư, danh tiếng của họ, các hợp đồng đã ký với các công ty luật, và mục tiêu của các vụ án mà họ đại diện, và thậm chí mối quan hệ của họ với các công ty luật và những người khác thuộc mọi tầng lớp xã hội, tất cả đều ảnh hưởng đến địa vị của luật sư trong ngành, những người có địa vị thấp bị coi thường, người địa vị cao thì được săn đón.
Người tay ngang vào ngành như Thời Mạch, chưa tích lũy đủ kiến thức và kinh kiệm, trở thành uy hiếp đến quá trình phát triền sự nghiệp của cậu.
Giống như lời của vị giám đốc kia nói, cậu không thích hợp làm luật sư.
Mấy ngày sau, số lượng và chất lượng vụ án mà công ty giao cho cậu giảm đáng kể, đều là những vụ án lông gà vỏ tỏi, có khách hàng còn vô cớ gây rối, nhưng vì mưu sinh, Thời Mạch không thể không bào chữa giúp họ.
Tuy vậy, Thời Mạch vẫn còn ý chí hừng hực tiến về phía trước, cho đến một sự việc xảy ra dập tắt hết ý chí của cậu.
"Bố cậu đánh bạc với chúng tôi thua 20.000 tệ. Cậu có thể nhìn rõ đây là chữ ký của bố cậu. Ông ta nói là mọi khoản nợ sẽ do cậu trả. Đừng lằng nhằng, giao tiền ra đây!" Khi một tên đầu gấu tìm tới cửa nhà đòi nợ, Thời Mạch sững sờ.
Giấy trắng mực đen rõ ràng, đúng là chữ của bố cậu, sắc mặt của Thời Mạch lập tức trở nên trắng bệch, hoảng loạn cướp lấy tờ giấy nợ, lay tỉnh người bố đang say xỉn: "Bố, chuyện này là sao?"
Bố cậu mơ mơ màng mảng trợn mắt nhìn, một lúc sau, miệng nồng nặc mùi rượu: "À...Dạo này bố đánh bạc kiếm được nhiều tiền...Hic, bố thua 20.000...Không sợ, thua vẫn gỡ về được, khà khà..."
"Bố!" Bố ngủ thiếp đi, Thời Mạch thẫn thờ nhìn ông, chợt như mất đi khả năng ngôn ngữ.
Tên đòi nợ bảo rằng phải có tiền trả trong vòng 3 ngày, nếu không sẽ dỡ nhà họ ra.
Ba ngày? Đến cả 30 ngày cậu cũng đào không ra tiền! Hai mươi nghìn tệ, kể cả khi bọn họ không ăn không uống, cũng phải hơn 3 tháng mới có đủ.
Thời Mạch muốn điên lên, cậu thật sự không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chỉ có thể đi vay.
Nhưng mà đi vay...Ai sẽ chịu cho vay đây? Từ khi gia đình cậu sa sút, nợ nần chồng chất, họ hàng thân thích đều cắt đứt quan hệ với nhà bọn họ. Bạn bè ư? Haha, lúc giàu có thì bốn bể cũng là bạn, khốn cùng thì là bạn thân ai nấy lo.
Thời Mạch chỉ còn hai bàn tay trắng, ngoại trừ gương mặt này và một người cha sống nương tựa vào nhau.
Lúc đầu cậu cũng muốn mượn tiền Tạ Cẩm Trình, nhưng vừa nhấc điện thoại lên, lại ấn tắt.
Bây giờ biết nói thế nào với Tạ Cẩm Trình, nói là cậu rất nghèo, không có nổi hai mươi nghìn tệ? Cậu thực sự không nói ra, cậu không muốn đem những vết thương trầy da tróc vảy, máu me đầm đìa ra cho Tạ Cẩm Trình xem. Đó là người duy nhất mà cậu xem là bạn, cậu không muốn dùng tiền để thăm dò tình bạn giữa hai người, vì sợ những đồng tiền kia sẽ ảnh hưởng đến tình bạn khó lắm mới có được này.
Ngày tiếp theo cậu chủ động tìm giám đốc, chủ động yêu cầu giám đốc phân cho cậu thêm vụ án, hy vọng sếp có thể xem xét dự cống hiến của cậu, ứng trước cho cậu 4 tháng tiền lương. Giám đốc đang lo những án kiện nhỏ lẻ không có ai tiếp nhận, vừa nghe Thời Mạch chủ động nhận việc, lập tức đồng ý ứng lương cho cậu.
Thời Mạch trả hết hai mươi nghìn tệ và cấm bộ cậu đánh bạc nữa, ông cầm chai rượu cười cười, không biết có nghe vào không.
Một tháng trôi qua, Thời Mạch mỗi ngày đều mệt đến mức thở không nổi, trong lúc đó Tạ Cẩm Trình có gọi cho cậu hai lần, rủ cậu đi ăn và trò chuyện, nhưng cậu không dư ra một khoảng thời gian trống nào, gần như cắt đứt liên hệ với Tạ Cẩm Trình. Cứ tưởng quan hệ giữa hai người sẽ nhạt dần, sau đó càng lúc càng xa, không ngờ tới số phận lại gắn kết cả hai lại bởi một vụ án.
Vào một buổi chiều nọ, Thời Mạch vô tình đụng trúng một người.
"Đây không phải là thầy Thời sao ạ? Đã lâu không gặp!" Trên đường đi, một cậu sinh viên vui vẻ chào hỏi, hào hứng chìa tay ra: "Thầy có nhớ em không? Em là Phương Bình đây."
Thời Mạch nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ này, đứng hình mất một lúc mới nhận ra đây là ai.
Phương Bình là học sinh thông minh nhất mà cậu từng dạy, thành tích học tập luôn đứng thứ nhất, lại thích nghiên cứu, thường tìm cậu để trao đổi các vấn đề học tập, Thời Mạch rất thích cậu học trò này. Năm cậu từ chức, Phương Bình vừa tốt nghiệp trung học, bây giờ hẳn là đang học đại học.
Thời Mạch vui sướng nắm lấy tay Phương Bình, vỗ vỗ cánh tay cậu ta: "Lâu rồi không gặp, Phương Bình, dạo này em gầy đi nhiều làm thầy suýt nữa nhận không ra." Cậu học sinh trong trí nhớ của Thời Mạch có dáng người tròn trịa, bụng tròn vo trở thành đối tượng trêu chọc của mọi người, mới hai năm không gặp, đã trở thành một anh chàng bảnh bao.
"Vất vả thì gầy đi thôi ạ." Phương Bình hỏi: "Thầy Thời, em nghe nói sau khi nghỉ dạy thầy chuyển sang làm luật sư, giờ thầy vẫn còn làm chứ ạ?"
Thời Mạch gật đầu: "Ừ vẫn còn."
"Vậy thì may quá!" Phương Bình vỗ đùi, vui sướng nói: "Em vừa lúc có một vụ cần tìm luật sư đây, thầy Thời...à không, bây giờ hẳn phải gọi là "luật sư Thời", khi nào thầy rảnh, chúng ta bàn chuyện."
"Vậy bây giờ luôn đi."
Sau khi đi vào một quán cà phê gần đó, Phương Bình trình bày sự việc đã xảy ra.
Hóa ra Phương Bình đã bắt bầu kinh doanh riêng dưới sự hỗ trợ tài chính của gia đình, cùng với người thân trong gia đình hợp tác kinh doanh máy tính. Một hôm nọ, một công ty công nghệ muốn mua 500 chiếc máy tính để bàn, hai bên đã ký hợp đồng mua bán hàng hóa, thỏa thuận công ty kỹ thuật sẽ trả trước một phần tiền, sau đó khi công ty của Phương Bình giao hàng đầy đủ thì sẽ thanh toán phần còn lại.
Theo đúng thời hạn ghi trên hợp đồng, toàn bộ máy tính đã được gửi đến công ty công nghệ nọ, nhân viên của bên đó cũng đã ký giấy nghiệm thu, mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Nhưng không ngờ, trong lúc chờ công ty công nghệ thanh toán, công ty đó lại báo rằng chưa nhận được hàng và người ký nhận hàng không phải là nhân viên của công ty.
"Tại sao lại có cái công ty vô liêm sỉ như vậy!" Phương Bình tức giận vỗ bàn, "Họ còn nói là chưa bao giờ ký hợp đồng với bên em, mà bảo là một bên khác sử dụng danh nghĩa công ty ký hợp đồng này, như vậy mà cũng nói ra được."
"Người đã ký hợp đồng với em thì sao?" Thời Mạch chỉ nghe kể về vụ việc, chưa thấy rõ được bằng chứng nào, cho nên rất khó để đưa ra hướng tư vấn.
"Em đã đi tìm hắn rồi! Đến tận công ty tìm, công ty bên đó nói hắn không làm ở đây, thấy nói xem có vô sỉ hay không? Hồi đó, em đã thấy rõ ràng trên danh thiếp của hắn có ghi nơi làm việc, ai mà ngờ...Chậc, nếu bên đó không chịu thanh toán, bên em sẽ chịu lỗ rất nặng."
Thời Mạch cau mày: "Số tiền bên đó chưa thanh toán là bao nhiêu?"
"Năm triệu", Phương Bình thở dài, "Bên đó là công ty công nghệ, mua máy tính yêu cầu loại có tính năng tốt nhất, một cái phải tới hai mươi nghìn."
Số tiền tranh chấp tới 5 triệu lận sao?! Thời Mạch ngây ngẩn cả người, chỉ mỗi phí dịch vụ thôi cũng đủ trả hết tiền nợ! Hơn nữa còn nâng cao danh tiếng của mình, nhận được nhiều vụ việc hơn nữa, một công đôi việc. Vụ việc này cũng không phức tạp, có thể thực hiện được.
Thời Mạch hai mắt sáng ngời, cơ thể không khỏi nghiêng về phía trước, sợ bỏ sót thông tin: "Bên em còn giữ "Hóa đơn nhận hàng" không?"
"Có chứ, bọn em cũng rất thận trọng, chứng cứ vẫn còn giữ đầy đủ, bây giờ chỉ chờ tìm được một vị luật sư tranh tụng giúp chúng em đòi lại quyền lợi. Luật sư Thời, nếu có thể, thầy có thể tiếp nhận vụ án này được không?"
"Đương nhiên, chỉ cần em không coi thường trình độ kém cỏi của tôi, để tôi làm người đại diện, tôi chắc chắn có thể làm được." Giọng nói của Thời Mạch trở nên phấn khích, như thể cậu đã chắc chắn tiếp nhận được vụ án này.
"Luật sư thời có trình độ cao như vậy, e rằng vụ án nhỏ này có khi lại không lọt vào mắt xanh của thầy ấy chứ." Phương Bình nở nụ cười vui vẻ, "Em phải quay lại hỏi ý kiến của những đối tác khác trong công ty, sau đó liên hệ lại cho thầy sau, có được không?"
Thời Mạch sảng khoái đưa danh thiếp: "Không thành vấn đề, đây là danh thiếp của tôi, có yêu cầu gì thì cứ liên lạc"
Thời Mạch hưng phấn về đến nhà, mở ra đống sổ sách dày cộp, tính tính toán toán những con số trên đó, nụ cười càng trở nên xán lạn, hết nợ, cậu không còn phải ăn bánh bao trừ cơm, cậu muốn ăn hải sản, ăn đồ nướng BBQ, mua quần áo mới, giày mới, kiếm bạn gái, cưới vợ sinh con. Cậu thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ, tìm cách thương lượng với Phương Bình để cậu ta trả thêm phí dịch vụ.
"Phương Bình, giá cả sắp tới lại tăng...À không, khụ, Phương Bình, em biết đấy, luật sư mỗi lần đi tìm bằng chứng đều phải chi trả rất nhiều, vì vậy..." Thời Mạch ngốc nghếch diễn tập trước gương lời muốn nói với Phương Bình, "Được rồi, vậy thôi." Điên đủ rồi, cậu cười cười nhìn món nợ sắp được xóa sổ trên giấy, vui sướng ôm sổ sách lăn trên giường, hưởng thụ giấc ngủ an ổn nhất từ trước đến giờ.
Tuy nhiên, những ảo tưởng tốt đẹp, lại như những bong bóng nước, bên ngoài long lanh đẹp đẽ, nhưng chỉ cần chạm vào liền vỡ tan.