Là phần hai của bộ tiểu thuyết trinh thám đang được hết sức chú ý, lần này, An Cách Nhĩ hiện lên với một vẻ hoàn toàn khác, chào đón người đọc không còn là chàng thiếu niên chìm đắm trong nỗi nhớ và mộng tưởng về người tình, hắn giờ đây lại như một đứa trẻ, vô lo vô nghĩ, tùy hứng nghịch ngợm.
Khó lòng tưởng tượng ra được bên cạnh một người cuồng công việc và nghệ thuật lại có một mặt trái phá vỡ hình tượng như vậy. Hắn có thể rất dễ dàng đòi trải nghiệm cảm giác mà người bình thường vẫn trải nghiệm, giả dụ như tiện thể tận dụng hai chiếc vé được nữ bá tước mới được minh oan đi xem kịch, mặc dù vở kịch đó theo hắn là chán ngắt và buồn tẻ, đã thế còn pho logic và quá cường điệu, thậm chí mới xem được một lúc hắn đã bỏ ra ngoài cùng người đồng hành của mình.
Bình luận truyện