Mạc Lâm Tự nhảy xuống xe, sau đó đóng cửa lại, mang theo Quý Hủ đi qua một bên.
- Chúng tôi đang tìm Quý Dục, nghe tin tức nói hắn không còn ở căn cứ Đông thành, nói là bạn của hắn xây căn cứ, mời hắn đi qua, chúng tôi không biết trụ sở kia ở nơi nào, còn muốn đi tìm người căn cứ Đông thành hỏi một câu.
Dừng một chút, Mạc Lâm Tự cố gắng làm cho thanh âm của mình bảo trì vững vàng:. Truyện Trọng Sinh
- Quý Dục là tâm bệnh của Tiêu Tiêu, không giải quyết hắn chúng tôi không có cách nào khác trở về, thân thể Tiêu Tiêu chỉ sợ không chống đỡ nổi về tới trấn Bạch Loan.
Nói tới đây thanh âm đã biến thành khàn khàn.
Bọn họ đều không còn thân nhân nào khác, Mạc Lâm Tự không thể trơ mắt nhìn Ôn Tiêu chết đi mà cái gì cũng không làm, chỉ cần có một chút hi vọng, cho dù mạo hiểm hắn đều đi làm không chút do dự.
Quý Hủ lặng im chốc lát, mới nói:
- Chúng tôi đang muốn đi căn cứ Minh Nhật, hắn có thể ở bên kia.
Tần Nghiễn An không tiếp tục bay qua, đổi lại hắn lái xe, Quý Hủ ngồi ghế bên cạnh, Trình Mạch cùng Trì Ánh đi ra sau toa xe, đoàn người tiếp tục đi hướng thành tây.
Một đường đi qua, không nhìn thấy một con cuồng thi tiến giai, chỉ ở trong một ít kiến trúc nhìn thấy cuồng thi trốn bên trong, nghe thanh âm động cơ liền chạy ra, nhưng rất nhanh tứ chi cứng ngắc ngã vào trong gió tuyết.
Trong Thanh Giang thị tuyết đọng thật dày, không biết vùi lấp bao nhiêu cuồng thi, khi xe tải đi qua thường xuyên sẽ có xóc nảy.
- Chu Toại Hành cùng Từ Thầm là ai?
Tần Nghiễn An luôn luôn nhớ tới chuyện này.
Khi Quý Hủ nghe được hai cái tên này liền có phản ứng, làm cho Tần Nghiễn An thật để ý, người có thể làm cho Quý Hủ có cảm xúc dao động lớn như vậy thật không nhiều, nhưng lần này lại có tới hai người.
Quý Hủ nhìn ra cửa sổ, ngữ khí thản nhiên:
- Người râu ria.
Nhưng Tần Nghiễn An lại kiên trì truy vấn:
- Râu ria? Sao anh cảm thấy không phải râu ria như vậy đây?
Quý Hủ nghe ra ngữ khí của nam nhân không đúng, nghiêng đầu nhìn hắn, thấy thần sắc hắn buộc chặt, rõ ràng là đang mất hứng.
- Vì sao lại cảm thấy như vậy?
- Ngay lúc đó cảm xúc của em không đúng.
Quý Hủ dựa ra sau ghế:
- Năng lực này của anh dùng tốt thật đó chứ.
- Em còn đang cố gắng giấu diếm.
Quý Hủ bật cười:
- Không phải cố ý giấu diếm, chỉ là không biết nên nói như thế nào.
Theo tình huống bây giờ, hắn cùng Chu Toại Hành, Từ Thầm còn là người xa lạ, nhưng ở ba năm cuối thời kiếp trước, bọn hắn thật sự từng thương tổn hắn, bố trí cạm bẫy giết chết từng người thân cận bên cạnh hắn, thù này hắn quên không được, cũng không thể quên.
- Muốn nói như thế nào đều được, anh muốn biết.
- Đây là lần thứ hai em trải qua cuối thời.
Xe tải kịch liệt xóc nảy lên, nam nhân thiếu chút nữa lạc tay lái. Chờ xe lại vững vàng, hắn mới mở miệng:
- Có ý tứ gì?
- Em từng trải qua một lần cuối thời, khi đó em dùng thân phận người thường trải qua vật chất hắc ám xâm nhập, em bị xâm lấn, đạt được năng lực dị hóa, chính là năng lực kiến tạo hiện tại. Em cũng giống như mọi người, dưới tình huống không hề chuẩn bị nghênh đón cuối thời, vì thực vật phải đi ra ngoài tìm kiếm vật tư..
Quý Hủ đơn giản thuật lại một lần, có một số việc hắn không còn nhớ rõ, rõ ràng chỉ ba năm nhưng hắn giống như vượt qua ba mươi năm, hắn cảm giác mình bị giam trong ác mộng lâu lắm, trên thực tế bên ngoài chỉ mới qua hơn một tháng mà thôi.
- Trì Ánh phục chế năng lực dệt mộng của Từ Thầm, chế tạo một giấc mộng trong mộng, đem em cứu ra, lúc chúng tôi lẩn trốn vừa rời khỏi thành luỹ có thể ngăn cách cảm xúc, em lại bị lần thứ hai xâm lấn, về tới ba năm trước đây.. Em nghĩ đây là sống lại, thẳng tới năng lực thứ hai xuất hiện, em mới biết được đây không phải là sống lại.
Bàn tay cầm tay lái nổi gân xanh, đồng tử nam nhân biến thành dựng thẳng, hắn nhìn chằm chằm con đường phía trước, không nhìn người bên cạnh.
Thanh âm hắn áp lực như mưa gió nổi lên:
- Cho nên Dương Chỉ căn bản không phải bạn của em, mà là đồng đội em nhận thức trong ba năm kia? Em chuẩn bị vật tư cùng xe, cũng không phải vì mở công ty mà là vì ứng đối cuối thời? Còn có hiểu biết về trạm xăng dầu, thạch anh, năng lượng tinh thạch, thị huyết nhân, cuồng thi, quái vật dị hóa cùng đọa biến vật, đều đến từ ba năm kia?
- Phải!
Toàn bộ nghi vấn lúc này đều chiếm được giải thích.
Tần Nghiễn An không hỏi ba năm kia mình ở đâu, không cần hỏi, mình biết được bà nội qua đời, mình nhất định đi Vân Hải thị, không diệt toàn bộ Hạ gia mình sẽ không bỏ qua, cuối cùng mình sẽ chân chính biến thành một con đọa biến thú.
Đối với một người không còn lưu luyến mà trong lòng lại tràn đầy cừu hận mà nói, lạc đi bản thân cùng giết chóc mới là cõi đi về chân chính.
Lặp lại một lần, Quý Hủ cải biến chính mình, cũng cứu hắn.
Nhưng khi hắn nghĩ tới mình cố gắng bảo hộ Thính Thính, nhưng ở một nơi cuối thời ba năm Thính Thính trải qua phản bội cùng thương tổn, hắn không còn cách nào bình tĩnh.