Quý Hủ mời hai cha con Dương Chỉ về nhà mình ăn cơm, thuận tiện lấy hạt giống cho hắn, cảm tạ hắn chiếu cố cùng trị liệu tiểu Ô Ô.
Dương Chỉ không cự tuyệt, cùng đi theo.
Tần Nghiễn An cẩn thận ôm tiểu Ô Ô, cầm hai chân của hắn, không để chất nhầy trên đùi dính vào quần áo, đổi thành Quý Hủ lái xe.
Hai cha con Dương Chỉ lên xe, chứng kiến Bố tể nằm lật bụng trên ghế thì sửng sốt.
Dương Oản kích động nhào qua:
- Chào mèo con nha, chị là Oản Oản, em cũng đi nhà ca ca xinh đẹp ăn cơm sao?
Trong mắt Tần Nghiễn An hiện vẻ mỉm cười, chứng thật là ca ca xinh đẹp.
Bố tể nằm lật người, không thèm để ý tới nàng.
Quý Hủ biết Bố tể đây là ngạo kiều lên, giới thiệu:
- Nó tên là Bố tể, là mèo dị hóa. Bố tể thật thông minh, có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, chờ nó trưởng thành cũng sẽ nói ngôn ngữ của chúng ta.
Bé gái kích động vỗ tay:
- Bố tể thật đẹp, nó mấy tuổi vậy?
Quý Hủ chỉ biết Bố tể là mèo con, nhưng lớn bao nhiêu thì không biết.
Dương Chỉ nói:
- Theo tướng mạo mà xem, Bố tể hẳn là được một tháng hơn.
Nhưng hình thể hoàn toàn không giống như mèo con, điều này làm cho Dương Chỉ hoài nghi mình là một bác sĩ thú y giả.
Bố tể ôm vai Quý Hủ, thường thường nhìn qua nhi đồng trong lòng Tần Nghiễn An, lực chú ý đều đặt lên người đứa nhỏ này.
Xe vận tải lái vào nội căn cứ, Quý Hủ ôm Bố tể xuống xe, Tần Nghiễn An một tay ôm Ô Ô, một tay cầm chân của hắn, Dương Oản cũng được cha ôm xuống, ba người lớn mang theo nhi đồng về nhà nấu cơm.
Quý Hủ cầm rổ đi nhà kính hái rau dưa, mặt sau đi theo một chuỗi cái đuôi nhỏ, Bố tể theo sát phía sau, đứng thẳng đi tới, hai chân mèo đi vô cùng ổn.
Sau lưng Bố tể là Dương Oản, cô bé đặc biệt yêu thích Bố tể, nhưng Bố tể không muốn chơi với nàng, chỉ muốn kề cận Quý Hủ.
Nhìn thấy tiểu Ô Ô có chút sốt ruột, Tần Nghiễn An đành ôm hắn đi theo ra, đi mặt sau cùng đội ngũ, một đường đi vào nhà kính.
Quý Hủ hái cà chua rửa sạch sẽ, phân cho mỗi nhi đồng một trái, ngay cả Tần Nghiễn An cũng có phần.
Tần Nghiễn An không rảnh tay cầm cà chua, nhìn nhi đồng ôm cà chua cắn, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn thấy.
Quý Hủ bật cười đem cà chua đưa tới bên miệng hắn:
- Không cần hâm mộ, ăn đi.
Ánh mắt Tần Nghiễn An thâm thuý, trong mắt đè nén biển sâu xao động không ngớt, giữa lông mày đều là ý cười, cắn một cái, cà chua tràn ngập khoang miệng, phi thường mỹ vị.
Quý Hủ đút hắn hai cái, quay đầu nhìn thấy Bố tể đã biến thành mèo cà chua, toàn thân dính cùng một chỗ, lông trắng biến thành màu đỏ, còn dính cả hạt cà chua!
- Ai, Bố tể! Sao có thể bẩn thành như vậy!
Quý Hủ rút tay đem cà chua còn thừa nhét vào miệng mình, mang theo con mèo đi rửa sạch.
Tần Nghiễn An:
* * *
Trong lồng ngực thình thịch nhảy mạnh, thân thể như bị điểm một mồi lửa, ngay cả máu cũng biến thành nóng bỏng.
Hắn biết điều này ý vị như thế nào, có lẽ Quý Hủ thật sự đem hắn xem là anh trai, nhưng từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quý Hủ, liền không thể thật sự xem hắn là em trai mình.
Ở nước ngoài năm thứ năm, gia tộc Bố Lai Sâm thả lỏng giám thị đối với hắn, hắn để cho tâm phúc mua một bộ di động trộm gọi điện cho bà nội, đó là lần đầu tiên kể từ sau khi rời đi hắn có cơ hội gọi điện cho bà nội.
Bà nội thật cao hứng, ở trong điện thoại lải nhải nói chuyện của mình, nói nhi đồng nhà hàng xóm thật ngoan thật xinh đẹp, thật chiếu cố bà, bà nội bảo hắn yên tâm, bà ở quốc nội mọi chuyện đều tốt, nhận biết một đứa cháu nội, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Bà nội kể không ít chuyện lý thú về Quý Hủ, cuối cùng cẩn thận hỏi hắn, đã có bạn trai hay chưa?
Tần Nghiễn An nói không có, bà nội vui tươi hớn hở nói:
- Ai nha, cháu nội của bà thật tốt quá, mấy ngày trước bà ở dưới lầu tản bộ, nhìn thấy một tiểu nam sinh đuổi theo cháu nội đến dưới lầu, muốn kết giao với hắn.. tiểu nam sinh kia vừa nhìn thật không đáng tin, cháu nội bà ưu tú như thế, cũng chỉ có cháu trai lớn của bà mới xứng đôi, chờ cháu trở về, bà nội giới thiệu cho hai đứa nhận thức.
Tần gia luôn khai sáng, đối với chuyện có bạn trai bạn gái cũng không kiêng dè, lúc Tần Nghiễn An còn học trung học cơ sở Tần bà bà đã trêu chọc hắn, hỏi hắn có thu được thư tình của tiểu nữ sinh hay không, ban đầu Tần Nghiễn An nói không có, còn nói không có hứng thú nói thương yêu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?
3. Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi
4. Ta Có Skill Đọc Suy Nghĩ Của Pi Sà
=====================================
Tới cấp ba, hắn mới ý thức được vấn đề tính hướng của mình.
Lúc học lớp mười, có một nữ sinh truy tới tận cửa nhà của hắn, Tần Nghiễn An lãnh khốc cự tuyệt, nữ sinh khóc nức nở. Vẫn là bà nội gọi nàng vào nhà, an ủi một trận. Chờ tiễn người đi, bà tìm hắn nói chuyện, nói cho hắn biết đối với con gái cần ôn nhu lễ phép, đừng mặt lạnh dọa người.
Cũng là lần đó nói chuyện, Tần Nghiễn An mới nói thẳng tính hướng của mình.
Tần bà bà phi thường kinh ngạc, không có quở trách, không có khắc khẩu, người khác công khai tính hướng gặp đủ loại vấn đề, Tần Nghiễn An đều không gặp được.
Bà nội suy nghĩ vài ngày, tự thuyết phục chính mình, bắt đầu trộm học tập dùng máy tính, tra một ít tri thức tương quan, nội dung trọng yếu còn dùng bút ký nhớ kỹ, sau đó lặng lẽ đặt dưới gối đầu của hắn, để cho hắn lúc nói thương yêu với nam hài tử cần phải chú ý bảo vệ tốt chính mình.