Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 26-1



Cười tươi như vậy thật chói mắt.

Nhan Hàn Thành nheo mắt, nhớ lại trước đây mình cũng có thói quen giả bộ với người ngoài, một bộ dạng lễ phép khiến người ta vui vẻ nhưng thật ra trong lòng thiếu kiên nhẫn muốn chết, hoặc là luôn tính toán trước. cho nên luôn hâm mộ Mạc Thanh Ngải đơn giản trong sáng, ít nhất không phải mệt như vậy, chết nhiều tế bào não như vậy.

Đứa nhóc trước mắt kia như một chiếc gương phản lại hình ảnh quá khứ của anh, khiến anh cảm thấy dáng vẻ mình khi đó nhất định rất ngu xuẩn.

Nhưng mà... Nếu anh mà sợ bị dọa, thì thế giới này điên mất rồi.

"Chúng ta tâm sự." Bốn chữ lời ít ý nhiều, Nhan Hàn Thành cũng quyết định không đối xử với đứa nhóc kia như trẻ con năm tuổi, đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.

Mạc Thiên Dục làm mặt quỷ sau lưng Nhan Hàn Thành, sau đó vui vẻ chạy đến cái ghế đối diện Nhan Hàn Thành, trèo lên rồi ngồi xuống một cách đáng yêu, đôi chân lắc lư.

"Uống gì?" Đôi chân Nhan Hàn Thành vắt lên nhau, lười biếng hỏi.

"Chúng ta quen nhau sao?" Mạc Thiên Dục hồn nhiên nhìn Nhan Hàn Thành.

Gì thế... Đây coi như vấn đề ngoài ý muốn.

"Chúng ta không quen."

"Vậy cháu không uống." Mạc Thiên Dục cười hì hì, đôi mắt đen vô cùng xinh đẹp.

"Chúng ta có quen nhau không liên quan gì đến chuyện cháu muốn uống gì."

"Mẹ cháu nói, không thể uống bất kỳ đồ uống nào người lạ cho, ai biết đối phương có bỏ thêm gì không, cháu lại đáng yêu như vậy, rất dễ bị lừa rồi mang bán.

Nhan Hàn Thành thấy khóe miệng anh co rúm lại, giọng này thật sự là quá quen thuộc, đúng giọng của Mạc Thanh Ngải...

Từ nhỏ đến lớn cô đều có những thứ suy nghĩ rất vớ vẩn, không uống nước người lạ cho, không ăn kẹo người lạ cho, đi qua nơi có khói sẽ nín thở, đề phòng mọi thủ đoạn của bọn buôn trẻ em.

Kỳ lạ, mấy ngày nay gặp người nào cũng có chút liên quan đến cô gái chết tiệt kia.

"Được rồi." Trận đầu tiên Nhan Hàn Thành nhận thua, nhưng không có nghĩa là anh rút lui mà quyết định đi thẳng vào chủ đề: "Sao lại vẽ bức tranh này?"

Ồ?

Mạc Thiên Dục lộ ra vẻ mặt "Chú không phải bị bệnh ngớ ngẩn của tuổi già chứ?": "Vậy tại sao chú lại vẽ bức tranh này?"

Tên nhóc chết tiệt, lại đẩy quả bom cho anh, Nhan Hàn Thành ho hai tiếng: "Chú là người vẽ ra, nguyên nhân chú vẽ không cần nói cho cháu, nhưng nếu cháu vẽ lại tranh của chú đương nhiên chú phải được quyền hỏi rồi."

Hai hàng lông mày nhỏ nhíu lại, Mạc Thiên Dục nghiêm túc gật đầu có vẻ thừa nhận lời của Nhan Hàn Thành: "Đúng là chú có quyền hỏi, được rồi, vậy cháu sẽ cố gắng trả lời chú vì sao cháu lại vẽ bức tranh này..."

Lúc Nhan Hàn Thành đang híp mắt, tập trung nghe Mạc Thiên Dục nói thì bé lại chậm rãi, cười cười nói từng chữ một: "Cháu, vui, vẻ."

... ........

Tiểu quỷ chết tiệt!

Nhan Hàn Thành tự nói với mình phải nhịn xuống, không thể thừa nhận mình bị một tên nhóc chọc giận: "Tiểu quỷ, cháu có biết ý nghĩa của bức tranh này không?"

Lúc này, Mạc Thiên Dục đổi ngay sang ánh mắt khinh bỉ: "Người người đều biết đây là tranh của chú, bây giờ chú lại hỏi cháu ý nghĩa của bức tranh? Chú à, cái này không phải quá khoa trương rồi sao?"

"Đương nhiên là chú biết ý nghĩa của nó, ý chú hỏi là cháu có thể cảm nhận được không?" Nhan Hàn Thành nghiến răng nghiến lợi, chỉ kém không quát lên.

Bừng tỉnh "À" một tiếng, Mạc Thiên Dục giả bộ xấu hổ: "Chú, người ta chỉ là một đứa bé, chú phải nói rõ ra người ta mới hiểu được..."

Sau một lúc lâu, Mạc Thiên Dục chớp đôi mắt to: "Ý nghĩa của bức tranh này là... Không biết."

Nhan Hàn Thành bừng tỉnh, tên tiểu quỷ này từ lúc đầu đã không nghĩ là sẽ nói chuyện đàng hoàng với mình, ngược lại còn cố ý muốn tranh cãi với anh, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên Nhan Hàn Thành cười rộ lên, vậy mà anh cũng không có cách gì, chẳng lẽ anh già thật rồi?

Mạc Thiên Dục lo lắng nhìn Nhan Hàn Thành rồi cười theo: "Chú, chú có khỏe không, hệ thần kinh trung ương hiểu ra vấn đề rồi hả?"

"Được rồi, Mạc Thiên Dục, chúng ta nói chuyện tử tế, mục đích cháu tới không phải vì bức tranh, không phải vì giải thưởng, cháu chuẩn bị kỹ càng như vậy là muốn hỏi chú cái gì?"

Nhan Hàn Thành chẳng muốn động não với đứa bé năm tuổi, nghĩ đến lời Cận Diêm, bức tranh này của Mạc Thiên Dục có lẽ không vì giải thưởng mà chỉ muốn hấp dẫn sự chú ý của anh để được gặp anh mà thôi.

Hơn nữa, lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Thiên Dục anh cũng rất tò mò, vốn định lén điều tra thân thế của bé nhưng tình huống bây giờ thì không được rồi.

Nói giữa họ không có vấn đề gì người nào sẽ tin?

Nếu đứa nhóc này không phải con anh thì cũng là con riêng của cha anh, nhưng khả năng là con riêng của cha anh quá nhỏ, cha anh rất chung thủy với mẹ, tuổi tác cũng không phù hợp, nếu là anh... vậy thì càng không có khả năng, không đúng, nhất định cũng có, chỉ có một khả năng đó mà thôi.

"Chú có quan hệ gì với người trong tranh?" Mạc Thiên Dục hỏi thẳng, nụ cười hiền lành luôn treo trên mặt cũng biến mất, bé cũng biết muốn trêu đùa người lòng dạ hẹp hòi trước mặt là cực kỳ buồn cười , nếu đối phương đã hỏi thẳng thì bé không cần giả bộ nữa.

"Vì sao chú phải nói cho cháu?"

"Không phải chú muốn biết mục đích của cháu sao?"

Nhan Hàn Thành và Mạc Thiên Dục mắt to trừng mắt nhỏ, sau một lúc lâu, một câu cũng không nói, Nhan Hàn Thành nghĩ, đứa bé trước mặt đúng là đã trưởng thành quá sớm, mà còn thông minh lạ thường, hoàn toàn không thua anh năm đó, muốn moi ra từ tên tiểu quỷ này quả thật rất khó, nhưng muốn anh nói sao? Nói với tiểu quỷ lần đầu gặp mặt, không biết từ đâu chạy đến này?"

Thật lâu sau, ánh mặt bướng bỉnh của Mạc Thiên Dục đã đánh bại Nhan Hàn Thành, anh buồn cười vì mình vẫn không thể kháng cự loại cố chấp này, không còn ngữ điệu vui đùa, Nhan Hàn Thành muốn Mạc Thiên Dục cảm nhận được sự chân thật của anh: "..... Cô ấy... là người chú rất yêu, là người duy nhất."

Thân hình nho nhỏ của Mạc Thiên Dục chấn động, có vẻ đã thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng có vẻ càng thêm khó hiểu, dù sao môt đứa bé thông minh đến đâu cũng không hiểu được sự phức tạp của tình yêu: "Yêu... Chú yêu cô ấy vậy sao lại không ở bên cạnh cô ấy?"

"Rốt cuộc cháu là ai?" Nhan Hàn Thành không khỏi lo lắng, anh rất muốn biết.

"Cháu là Mạc Thiên Dục." Một câu, giọng điệu rất chắc chắn, nghe qua thì đơn giản mà lại ẩn chứa điều gì đó, Nhan Hàn Thành bắt được một manh mối nhưng khó có thể tin.

"Mạc... Cháu họ Mạc?"

Mạc Thiên Dục gật đầu, bé không lùi bước mà đón những ánh mắt nghi ngờ của Nhan Hàn Thành: "Cháu họ Mạc, em gái sinh đôi của cháu cũng họ Mạc, mẹ cháu... cũng họ Mạc... Tên mẹ là Mạc, Thanh, Ngải."

Mạc Thanh Ngải...

Ba chữ như pháo nổ trong đầu Nhan Hàn Thành, sự bùng nổ khiến anh không thể suy nghĩ được mà cứ rối loạn, cái gì? Tiểu quỷ kia nói gì?

Nó là con trai của Mạc Thanh Ngải? Chết tiệt, nó là.... Con trai của Mạc Thanh Ngải???

Khoan đã, Mạc Thanh Ngải, Mạc Tiểu Vũ, Mạc Thiên Dục... Thứ gì đó liên tiếp hiện ra trong đầu, anh đứng bật dậy, đi tới bàn làm việc mò mẫn, cuối cùng tìm được bao thuốc lá, sau đó run rẩy đốt một điếu thuốc để ổn định lại tinh thần đang rối loạn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv