Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 17-1



Gần đến tết, không khí trên đường ngày càng náo nhiệt, nhưng tâm trạng của Mạc Thanh Ngải thì càng lúc càng tệ, nguyên nhân là đã đến lúc đi họp lớp chết tiệt kia.

Đứng bên ngoài club, Mạc Thanh Ngải kéo áo măng tô trên người, lại giật nhẹ mũ, không tự nhiên chỉnh chỉnh giày con mèo dưới chân, sờ sờ cái mũi, không biết có nên đi vào hay không.

Ngũ Nhân chọn địa điểm họp lớp đúng là không ngại cái gì, trước kia cô thấy họp lớp nên tổ chức ở quán cà phê, hoặc nơi nào có vẻ tao nhã, một đám người ngồi ôn chuyện trước kia, cảm xúc dâng trào, thật quá tốt đẹp, nhưng tại sao Ngũ Nhân luôn chọn quán bar, clup, suối nước nòng, toàn là những nơi kỳ quái.

Chuông điện thoại di động vang lên, Mạc Thanh Ngải lấy ra: "A, Phỉ Phỉ."

"Ừ, bảo bối, cậu đến chỗ họp lớp à?"

"Ừ...", khịt mũi ra vẻ tội nghiệp: "Sao cậu còn chưa tới? Không phải nói lần nào cậu cũng tham gia sao?"

"À! Thật xin lỗi!" Giọng nói của Nguyễn Phỉ lộ vẻ mệt mỏi: "Tớ định đi cùng cậu nhưng tên khốn Cận Diêm kia lại bắt tớ đi dự tiệc cùng anh ta, bây giờ anh ta là cấp trên của tớ, tớ không thể kiếm cớ để từ chối."

"Vậy à..."

Tâm trạng Mạc Thanh Ngải rơi xuống vực sâu: "Vậy thôi, cậu đừng quá vất vả , đừng uống quá nhiều rượu."

"Vậy cậu làm sao bây giờ, Nhan Hàn Thành đâu?"

"Anh ấy đi Ý, nhưng anh ấy nói khi máy bay hạ cánh sẽ đi thẳng tới, đúng là có quỷ mới tin được."

"Yên tâm đi, Nhan Hàn Thành đã lừa cậu lần nào đâu."

"Bảo bối... Tên khốn phải đi rồi, em có muốn đi cùng tên khốn không?"

Một giọng nói trêu ngươi lọt vào điện thoại, Nguyễn Phỉ nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Ngải, không nói nữa, tớ đi trước, cậu cẩn thận một chút."

Tút tút tút, Mạc Thanh Ngải bất đắc dĩ cất điện thoại.

Đột nhiên, một cách tay khoác vào vai Mạc Thanh Ngải, hại cô bị ngả người về phía trước, giọng nói không chút nào che giấu sự vui vẻ mang lên bên tai cô như động đật: "Hô hô, Mạc Thanh Ngải! Đã lâu không thấy, nhớ cậu muốn chết."

Mạc Thanh Ngải xoa xoa lỗ tai, không quay đầu lại cũng biết là ai, giọng lớn như vậy trừ Ngũ Nhân ra thì còn ai nữa, thật không hiểu sao trước đây cô lại thấy như vậy là tràn đầy khí phách, chắc là do cô xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá, ừ, nhất định là như vậy.

"Này, cách xa tôi ra một chút. Tôi thân thiết với cậu khi nào vậy." Mạc Thanh Ngải đẩy Ngũ Nhân ra, vẻ mặt tức giận.

Ngũ Nhân oan ức chu miệng, làm nũng tỏ vẻ vô cùng đau đớn: "Người ta thấy cậu thì vui vẻ thôi, sao đến giờ cậu cũng không hiểu vậy."

Hộc máu, Mạc Thanh Ngải thật muốn ôm ngực phối hợp với anh ta.

Mày rậm, mắt đào hoa, đó là một khuôn mặt vô cùng nam tính, mang vẻ đẹp mạnh mẽ, thật sự không thích hợp với biểu cảm trẻ con, Mạc Thanh Ngải nói sang chuyện khác: "Sao cậu lại đến đây một mình, bạn gái đâu?"

"Chia tay rồi." Ngũ Nhân nhún vai không thèm để ý, ôm Mạc Thanh Ngải: "Hô hô, còn cậu? Có bạn trai không?"

Bạn trai? Mạc Thanh Ngải nhíu mi, Mạc Thanh Ngải có tính không? Không tính... vậy Nhan Hàn Thành là gì? Bạn giường?

Bất giác nhếch môi cười trộm, nếu Nhan Hàn Thành biết cô nghĩ như vậy, liệu có giận dữ đánh cô không: "Không có, một người thật tốt, tự do tự tại."

Cặp mắt đào hoa của Ngũ Nhân phát sáng: "Không có sao, thật tốt quá, tôi nói với cậu, tôi bảo đảm lần này đã tìm cho cậu mặt hàng rất chuẩn, đi nào, đi theo tôi."

"Này, Ngũ Nhân... Tôi..."

"Đừng ngại, đi thôi..."

Bị kéo đi, Mạc Thanh Ngải không có sức để phản kháng, trong nháy mắt bước vào club, cô chỉ có thể kêu trời và Nhan Hàn Thành, anh mau tới cứu mạng em!

"Ha ha ha ha, tới rồi. Mạc Thanh Ngải, cậu cũng coi như không ngốc lắm, sao có thể đi đốt tóc, cũng may là lúc đó không xảy ra chuyện gì, nếu không tôi cũng đốt tóc cậu mới hả giận."

Cả phòng ngồi đầy người, cười vang bốn phía, không thay đổi gì cả...

Mạc Thanh Ngải bị chèn ép giữa ghế sô pha, người vừa nói là Đoạn Phân Hồng, khi đó cô bị Nhan Hàn Thành nói kích, chạy tới đốt tóc cô ấy, kết quả là suýt nữa bị mẹ cô cho thăng tiên rồi.

"Ha ha..." Mạc Thanh Ngải xấu hổ cười rộ lên: "Chuyện này cậu đã nói trăm lần , vẫn còn không ngấy sao."

"Tất nhiên, những chuyện cậu làm đều vô cùng kinh điển, khó có thể quên, lúc đó nếu không phải do Nhan Hàn Thành ra mặt xin cho cậu, mẹ tôi sẽ không tha cho cậu đâu."

Đột nhiên bạn nam có biệt danh là "Đại Bàn" nói: "Phải ha, lâu rồi không gặp Nhan Hàn Thành, Tiểu Ngải, quan hệ của cậu và Nhan Hàn Thành tốt như vậy, có biết bây giờ cậu ấy ở đâu không?"

"Cậu ta..."

"Ai nói quan hệ của Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành tốt, lúc ấy Nhan Hàn Thành đều đối tốt với tất cả nữ sinh, chỉ có Mạc Thanh Ngải là không hòa nhã, huống hồ bây giờ Nhan Hàn Thành là họa sĩ lớn, sau có thể đánh đồng với chúng ta." Đoạn Phân Hồng nói, mang theo vài phần vị chua

*****

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv