Những lời anh dặn, người khác chắc chắn sẽlàm được sao?
Những lời anh đồng ý với người khác, liệuanh có hoàn toàn làm được?
Có tiếng giày cao gót xóa tan không gian yên tĩnhtrong phòng.
Mạnh Hằng Vũ đưa tay hướng về phía cửa, đắc ý cười, “Nào, chúng ta cùng nhaunghiệm thu những thu hoạch của chúng ta thôi.”
Ánh mắt Hình Nguyên hướng về phía người mới xuất hiện, “Dương Dương?”
Vu Dương nhìn Hình Nguyên, bước từng bước tới bên cạnh Mạnh Hằng Vũ. Cô khôngnhìn người đang đưa tay ra, Mạnh Hằng Vũ cũng không để tâm rút tay về, nửa nhưcười nửa như không nói: “Hình Nguyên, bây giờ anh biết vì sao tôi lại giống mộtanh chàng ngốc nghếch, bảo đánh người thì đánh người, bảo phá phòng tranh thìphá phòng tranh rồi chứ? Anh xem, những hành động vô cùng ngốc nghếch của tôicuối cùng cũng bắt lão hồ ly là anh xuất hiện, đúng không?”
Hình Nguyên dường như không nghe thấy anh ta nói gì, không chớp mắt nhìn VuDương, hỏi với giọng nhàn nhạt: “Vì sao?”
Vu Dương không tỏ độ gì liếc nhìn anh ta, “Vì sao cái gì? Không có nhiều cái vìsao như thế? Không phải anh rất thông minh sao? Không phải mọi người trong nhàđều khen anh lanh lợi tài giỏi sao? Anh tự nghĩ xem.”
Ánh mắt Hình Nguyên sáng lên, “Vì Vu Thị?”
Vu Dương hừ một tiếng, nhìn sang hướng khác.
Hình Nguyên nhìn cô ta, không động sắc mặt kéo Hàn Hiểu ra phía sau, “Anh đãnói với em, đợi bao giờ em ba mươi tuổi, anh sẽ giao Vu Thị cho em.”
Hàn Hiểu muốn gạt tay anh ra nhưng không sao thoát được. Cô cảm thấy hơi ấmquen thuộc trên đầu ngón tay nhưng trong lòng lại vô cùng chua xót.
Vu Dương nhìn động tác của Hình Nguyên với Hàn Hiểu rồi quay sang nhìn anh, “Bamươi tuổi? Tôi sợ là tôi không sống được lâu như thế.”
Mặt Hình Nguyên biến sắc, “Em không tin anh sao?”
“Không dám,” Vu Dương hừ một tiếng, “Tôi không dám tin bố anh, cũng không dámtin anh, anh họ. Nhưng, làm gì có ai không biết cổ phần của ông ấy sẽ thuộc vềanh.”
Hình Nguyên bất giác nắm chặt tay Hàn Hiểu, “Lúc anh tiếp nhận công việc đã nóirõ...”
“Anh nói thì có tác dụng gì?” Vu Dương lạnh lùng khoanh tay, “Trong mắt conngười đó, ngoài anh ra đâu có coi trọng ai! Tự nhiên tôi động đến anh... chuyệnnày đến tai họ sẽ ra sao? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy trong hai người chúng tachỉ có thể có một người quay về. Anh thấy thế nào, anh họ?”
Hình Nguyên nhìn cô ta với vẻ nhạt nhẽo, ánh mắt càng lúc càng trầm tư, “Vìviệc cướp lại quyền quản lý Vu Thị, cô không thể không mượn sự giúp đỡ của thếlực khác; muốn mượn thế lực của người này cô không thể không dâng tất cả mọithứ cho anh ta, ngay cả Thanh Phong cô cũng từ bỏ... Dương Dương, cô thấy cóđáng không?”
Ánh mắt của Vu Dương liếc nhìn Hàn Hiểu nhưng bị người Hình Nguyên đứng chắn,không nén được lạnh lùng cười, “Đáng hay không đáng có liên quan gì tới anh?”
“Được,” Hình Nguyên kiên quyết gật đầu, quay sang nhìn Mạnh Hằng Vũ, “Anh bắtcô gái này là vì muốn tôi xuất hiện, bây giờ cô ấy đã không còn giá trị lợidụng nữa. Những chuyện còn lại là mâu thuẫn giữa ba người chúng ta, tôi hy vọngcó thể để cô ấy đi.”
“Không được!” Vu Dương nhất quyết từ chối.
Hình Nguyên không để ý đến cô ta, nhìn thẳng về phía Mạnh Hằng Vũ. Mạnh Hằng Vũchau mày trầm tư.
“Cô ấy không là gì của tôi, vì thế... hoàn toàn không có gì liên quan đến nhữngchuyện này,” Hình Nguyên nắm chặt lấy tay cô, chặt đến mức dường như có thể làmgãy ngón tay cô, “Cô ấy sẽ không nói chuyện này ra ngoài, điều này tôi có thểbảo đảm.”
Hàn Hiểu cắn môi, nước mắt chảy dài.
“Chuyện này không dễ,” Mạnh Hằng Vũ sờ cằm, miệng nở một nụ cười lạnh lùng vàkhiêu khích, “Tôi tốn nhiều công sức như vậy mới bắt được lão hồ ly là anh vàolưới. Nếu là anh, anh có thể vì một người không liên quan để lại dấu vết gìkhông? Anh cũng biết, diệt cỏ không diệt tận gốc không phải là phong cách củatôi...”
“Anh ba,” Hình Nguyên ngắt lời anh ta, giọng hơi run rẩy, “Anh nhìn mặt cô ấyxem, anh hãy nhìn thật kỹ! Tôi không tin anh có thể nhìn thấy cô ấy chết trướcmặt anh.”
Hình Nguyên tránh sang một bên để Mạnh Hằng Vũ có thể nhìn thấy khuôn mặt đầynước mắt của Hàn Hiểu.
Mạnh Hằng Vũ giật mình, mặt biến sắc.
“Để cô ấy đi,” Hình Nguyên cầm tay Hàn Hiểu, dùng một lực mạnh đến mức như muốncô gắn chặt vào xương tủy của mình, giọng điệu trở nên trầm tĩnh như nước,“Chắc chắn anh ba cũng biết, trên người tôi có hai khẩu GLOCK chưa bao giờ rờikhỏi người. Hôm nay thật không may, cả hai khẩu súng đều nạp đầy đạn. Trình độbắn súng của tôi mặc dù không so được với quân sư, nhưng với khoảng cách gầnnhư thế này, quân sư có thể thắng được tôi hay không... cũng không phải là điềudễ trả lời...” Anh nhìn Lục Hiển Phong đang đứng trên cầu thang lộ vẻ ngạcnhiên rồi quay lại nhìn Mạnh Hằng Vũ, “Tôi muốn dùng hai khẩu súng này để đổilấy cơ hội được anh ba giơ cao đánh khẽ một lần.”
Hàn Hiểu không chịu đựng được nữa, đá chân Hình Nguyên rồi hét lên thành tiếng“Ai cần anh phải làm người tốt? Ai cần các anh giơ cao đánh khẽ? Một đám ngườihèn hạ!”
Sắc mặt cô xanh tái, mặt mày vô cùng tức giận. Khuôn mặt đầy nước mắt, tóc rốidính cả lên mặt, cô nhìn Mạnh Hằng Vũ gần như phát điên, “Nếu tôi là Kristy,nếu tôi là họ hàng với một người vô sỉ như anh, nếu tôi quen biết một người vôsỉ như anh, tôi thà chết còn hơn!”
Người Mạnh Hằng Vũ hơi run, sắc mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.
Hình Nguyên ngạc nhiên thất sắc đưa tay giữ lấy miệng cô liền bị Hàn Hiểu cắnmạnh một cái đau điếng.
Cô cắn tay anh, không hề có ý định từ bỏ. Hình Nguyên không chớp mắt nhìn cô,vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt dần dần chuyển sang yêu thương, dịu dàng và buồnbã.
Cô cảm thấy vị tanh của máu trong miệng, điều này dần dần làm biến mất nhữngtức giận trong lòng Hàn Hiểu.
Sau khi tức giận, cảm giác buồn bã và lạnh lẽo tràn ngập trong lòng cô. HànHiểu cảm thấy tim mình trống rỗng, ngước đôi mắt vô cảm nhìn lên.
Người này là Hình Nguyên, là người có khoảng cách gần nhất và xa nhất với côtrong thế giới này...
Có một số chuyện xảy ra trong khi cô không hiểu tình hình, sau đó... cô khôngbiết những việc này có thể ngăn cách họ, trở thành một cái gai không biết làmthế nào có thể nhổ đi khiến người ta cảm thấy đau đớn trong tận đáy lòng.
“Hình Nguyên,” Hàn Hiểu nấc nghẹn, “Anh là một kẻ khốn nạn nhất trên thế giớinày...”
Thần sắc Hình Nguyên biến đổi khôn lường.
Cuối cùng Hàn hiểu khóc thành tiếng, “... Nhưng, em yêu anh.”
Ánh mắt của Hình Nguyên như có một đốm lửa nhỏ rồi cháy bùng lên. Anh bất chấptất cả cúi người, hôn lên môi cô.
Trên mặt cô đầy nước mắt, ngay cả môi miệng cô cũng có vị mặn chát... HìnhNguyên lưu luyến rời khỏi môi cô, mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, dường như dồntất cả sinh lực của mình vào đó. Đôi mắt đen của anh lúc này giống như bầu trờiđêm, trong đó có những tia sáng lấp lánh và tuyệt đẹp.
Sau đó anh dùng khẩu hình nói một câu.
Từng chữ từng chữ khiến Hàn Hiểu sinh ra ảo giác, dường như từng chữ một rơivào đáy lòng cô và để lại dấu vết sâu đậm trên đó.
Khi quay lại, trong tay Hình Nguyên đã cầm một khẩu súng màu đen Anh vứt xuốngchân Mạnh Hằng Vũ, “Đưa cô ấy ra ngoài, tôi sẽ đưa cho anh chiếc còn lại.”
Mạnh Hằng Vũ hoảng hốt gật đầu, “Được.”
Vai của Hình Nguyên bỗng nhiên thả lỏng, “Vậy bảo người này đưa cô ấy ra ngoài.Không sợ anh ba chê cười, tôi không tin người khác.” Anh giơ ngón tay chỉ vềphía Lục Hiển Phong đang đứng dựa vào cầu thang.
Mạnh Hằng Vũ không nói gì, hai mắt không chớp nhìn khuôn mặt đầy nước mắt củaHàn Hiểu.
Lục Hiển Phong nhướn mày nhìn anh rồi nhìn Mạnh Hằng Vũ, không nói gì bướcxuống cầu thang, cầm cánh tay Hàn Hiểu dắt ra ngoài. Hình Nguyên co tay lạitheo bản năng rồi thả lỏng ra, Hàn Hiểu lại cầm lấy tay anh. Mắt của cô đầynước, dường như không nhìn rõ mặt anh, mặc dù anh đứng ở chỗ cô có thể với taytới.
“Hình Nguyên, em hận anh.” Hàn Hiểu nấc nghẹn, “Em chưa bao giờ hận ai, nhưngem thật sự hận anh.”
Hình Nguyên dùng tay còn lại lau nước mắt cho cô, nhưng anh chưa kịp lau xongthì nước mắt cô đã lại tuôn rơi.
Hình Nguyên vuốt tóc cô rồi ngẩng đầu cười với Lục Hiển Phong, “Quân sư, nhờanh.”
Lục Hiển Phong nhếch môi, không nói gì kéo Hàn Hiểu ra ngoài. Hàn Hiểu khôngchống cự được, quay lại nhìn Hình Nguyên khóc rồi gọi anh thành tiếng, “HìnhNguyên!”
Nhưng Lục Hiển Phong đi rất nhanh, tiếng khóc của cô nhanh chóng biến mất ngoàicánh cửa.
Hình Nguyên nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt lộ rõ vẻ ung dung bình thản, “Đượcrồi, về Kristy, về Vu Thị, bây giờ chúng ta cùng nhau tính sổ.”
vẫn là ánh mặt trời rực rỡ của mùa thu, gió thổi nhè nhẹ và mây bay lượn trênbầu trời.
Nhưng nhìn qua nước mắt, tất cả mọi thứ trở nên mơ hồ. Các giác quan của côphản ứng một cách chậm chạp đến mức... ngoài bi thương, cô không còn cảm thấyđau đớn gì nữa.
Hình Nguyên...
Hình Nguyên đáng bị trời đánh, sau khi để cô chứng kiến những chuyện này lạikiên quyết đẩy cô ra. Điều này có nghĩa là gì? Những hành động đó tưởng như thểhiện sự dũng cảm nhưng thực sự lại rất ngốc nghếch, hai khẩu súng GLOCK đó, côkhông thể tưởng tượng được Hình Nguyên sẽ làm thế nào để bảo vệ mạng sống củamình nếu không có súng.
Cuối cùng Lục Hiển Phong cũng không kiên nhẫn được nữa, “Sao phụ nữ các cô cóthể khóc nhiều thế?”
Hàn Hiểu vẫn không ngừng rơi nước mắt.
Lục Hiển Phong dừng bước nhìn bốn phía, “Đi đến cuối con đường này sẽ có mộtchiếc xe, tôi sẽ đưa cô ra đường quốc lộ. Nghe này, tôi chỉ có thể đưa cô rađường quốc lộ, sau đó tôi sẽ nhìn cô đi, cô có thể bắt xe về thành phố. Nhưngcô không được dừng lại, nếu dừng lại tôi sẽ nổ súng. Tốt nhất cô nên thật thàmột chút, tôi đoán Hình Nguyên chắc chắn đã kể cho cô nghe, tôi bắt đầu chơisúng từ hồi năm tuổi, nhắm mắt lại tôi cũng không bắn lệch.”
Hàn Hiểu yên lặng nhìn xuống chân, không có phản ứng gì trước những lời nói củaanh.
Lục Hiển Phong đang định dọa cô thêm vài câu, bỗng nhiên thấy mặt đất dưới chânrung động. Sau đó, có một tiếng nổ lớn vọng lại phía sau lưng anh.
Hàn Hiểu vội vàng vịn vào một gốc cây bên cạnh người, trong đầu tự nhiên hiệnlên những chữ như “bão”, “động đất”. Tay chân cuống quýt, cô ngẩng đầu thấythái độ kinh ngạc của Lục Hiển Phong, đầu óc cô bỗng nhiên bừng tỉnh.
Không phải là động đất, sao có thể là động đất được, rõ ràng là...
Hàn Hiểu quay người lại, nhìn thấy cột khói đen sì cuồn cuộn bay lên từ rừngcây phía sau lưng, cô như phát điên chạy về phía núi. Nhưng mới được vài bước,cánh tay cô đã bị ai đó giữ lại, có một cảm giác đau điếng ở gáy rồi người cômềm nhũn ngã xuống bãi cỏ.
Trước khi mất đi ý thức, Hàn Hiểu nghe thấy giọng Lục Hiển Phong như đang thởdài: “Xin lỗi, anh ấy đã dặn.”
Những lời anh dặn, người khác chắc chắn sẽ làm được sao?
Những lời anh đồng ý với người khác, liệu anh có hoàn toàn làm được?
Trong bóng tối, một lần nữa Hàn Hiểu nhìn thấy ánh mắt của Hình Nguyên.
Ánh mắt Hình Nguyên có sức quyến rũ lạ thường, khi anh nhìn ai đó, trong ánhmắt lộ ra vẻ chăm chú đặc biệt, dường như cả thế giới đều biến mất, chỉ còn lạinhững gì hiện lên trong mắt anh.
Ánh mắt của anh rất kỳ diệu, khi anh nhìn cô, tất cả tình cảm của anh đều hiệnhết trong ánh mắt... Đó là đôi mắt đẹp nhất mà Hàn Hiểu từng nhìn thấy.
Sau đó anh dùng khẩu hình nói một câu. Từng chữ từng chữ khiến Hàn Hiểu sinh raảo giác, dường như từng chữ một rơi vào đáy lòng cô và để lại dấu vết sâu đậmtrên đó.
“Hãytin anh.”
Có thứ gì đó ươn ướt chạm lên mặt cô, mềm mại và cóhơi thở ấm áp.
Hàn Hiểu mở mắt và nhìn thấy Vodka với đôi mắt sáng long lanh như ngọc của nó.Nó đang nằm trên gối bên cạnh cô, liếm lên mặt cô, thấy cô tỉnh lại thì vuimừng vẫy đuôi.
Trên đỉnh đầu là cửa sổ trời, bên ngoài là bầu trời xanh thẳm, rõ ràng là nhàcô.
Hàn Hiểu ngồi thẳng người dậy.
Vodka bị hành động đột ngột của cô làm cho sợ hãi, lăn tròn trên giường, kêu ưử như đang bị bắt nạt.
Đúng là nhà cô, không sai. Rèm cửa đang buông, ánh nắng chiều xuyên qua lớp satanh mỏng chiếu vào trong phòng tạo nên vầng sáng rất dịu dàng.
Trong phòng rất yên lặng.
Không có ai, cửa vào nhà bếp đóng, bên trong có tiếng nước chảy nhè nhẹ.
Hàn Hiểu thấy hoa mắt chóng mặt nên nằm xuống, liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tửtrên tủ ở đầu giường, bất giác hoảng hốt: Thời gian... đã là ba ngày sau...
Ba ngày... sẽ có rất nhiều biến cố xảy ra trong khi cô hôn mê.
Hàn Hiểu cố gắng ngồi dậy, chân vẫn chưa kịp nhét vào dép, có tiếng cửa phòngbếp mở, người đi ra là Quách Dung Dung.
Hàn Hiểu ngạc nhiên.
Quách Dung Dung vỗ tay lên trán thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn tổ tông, cậu đã tỉnhrồi!”
Hàn Hiểu ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Quách Dung Dung lấy một cốc nước mang đến cho cô, “Mẹ cậu chăm cậu hai ngày nênmình giục về nhà nghỉ ngơi. Bố cậu ra ngoài mua thức ăn. Bác sỹ đến, nói là cậudùng quá nhiều thuốc an thần, sau khi tỉnh dậy sẽ thấy khó chịu, cần phải nghỉngơi thật tốt.” Cẩn thận nhìn cô, Quách Dung Dung lại nói, “Buổi sáng nay LaThanh Phong ở đây, sau đó về phòng tranh có việc. Anh ấy nói buổi tối sẽ đếnthăm cậu.”
Đang cầm cốc nước, Hàn Hiểu dừng tay lại, cúi đầu ừ một tiếng rồi hỏi: “Ai đưamình về đây?”
“Không quen.” Quách Dung Dung lắc đầu, “Đưa cậu về rồi đi luôn. Anh ta nói làbạn của cậu, còn để lại cho cậu cái này...” Nói rồi cô lật tìm trên tủ ở đầugiường, rút ra một tờ giấy, “Đây, chính là cái này.”
Chữ trên mẩu giấy rất to, nét chữ rất cứng cỏi, chỉ viết hai chữ “Xin lỗi”. Gócdưới bên phải phần ký tên có vẽ một khẩu súng.
“Không nói gì khác sao?” Hàn Hiểu bỗng nhiên hoảng hốt, “Chỉ có hai chữ?”
Quách Dung Dung ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu, “Anh ta nói có việc gấp...”
“Lục Hiển Phong...” Hàn Hiểu cắn răng.
Con người kỳ lạ này, lẽ nào anh ta không hiểu cô lo lắng về chuyện xảy ra ởbiệt thự như thế nào? Hay là... lúc đưa cô về, anh ta cũng không biết chuyện gìđã xảy ra? Rốt cuộc giữa anh ta và Hình Nguyên có mối quan hệ như thế nào? CònHình Nguyên, vì sao có thể yên tâm giao cô cho anh ta...
Hình Nguyên...
Hàn Hiểu cầm lấy tay Quách Dung Dung, “Có ai tìm mình không?”
Quách Dung Dung ngạc nhiên lắc đầu.
Lúc Hàn Hiểu muốn hỏi thêm, cô bỗng nhớ ra mình đã để điện thoại ở biệt thự,nếu có ai muốn tìm cô cũng không biết làm thế nào.
Hàn Hiểu vội vàng cầm lấy áo khoác muốn chạy ra ngoài.
“Cậu làm gì thế?” Quách Dung Dung giữ cô lại, “Cậu vừa mới tỉnh dậy muốn chạyđi đâu? Không được sống nữa sao? Cậu xem... ngã ở đây còn có mình đỡ cậu...”