Tình Nhân Ơi, Yêu Nhau Nhé!

Chương 10: Không được công nhận



Sáng hôm sau.

Hôm nay là ngày đoàn phim bắt đầu bấm máy, Giai Tuệ đã tranh thủ đến sớm để chuẩn bị cho thật tốt.

Cô mặc một chiếc áo croptop dài đến ngang eo, khoe được đường cong cơ thể đặc biệt là chiếc bụng phẳng lì 0% mỡ thừa, lại khéo léo kết hợp với quần jean, vừa đơn giản lại trẻ trung năng động, cộng thêm một đôi giày thể thao để giúp cô di chuyển được dễ dàng và thuận tiện hơn.

Mặc dù Giai Tuệ đã đến đoàn phim, nhưng cô phải ngồi chờ Kiều Hạnh Dung đến vì cô ta là nữ 9 nếu không có cô ta thì đoàn phim không thể bắt đầu bấm máy được.

Những đạo diễn khi nhắc đến Kiều Hạnh Dung đều lắc đầu ngao ngán về bệnh ngôi sao của cô ta. Lúc nào cũng xài giờ dây thung để đến đoàn phim, nhưng vì Kiều Hạnh Dung có Âu Lãnh Thiên ở phía sau chống lưng cho nên từ đó đến giờ đâu ai dám lên tiếng vạch trần cô ta với giới truyền thông.

Sau một hồi lâu chờ đợi cuối cùng thì Kiều Hạnh Dung cũng chịu đến.

Cô ta được cả đoàn người hộ tống vào phim trường, trợ lý đứng kế bên che dù rất cẩn thận, mặc dù trời không có lấy một tia nắng nào cả.

Thái độ của Kiều Hạnh Dung vô cùng kênh kiệu như không hề để ý đến việc đi trễ của có thể gây ảnh hưởng cho đoàn phim.

Kiều Hạnh Dung bước qua, cố tình đụng trúng vào người Giai Tuệ khiến cô suýt té, rồi cô ta đắc ý nói nhỏ vào tai Giai Tuệ.

"Lâm Giai Tuệ, bây giờ mày đã biết thân phận của mày chưa? Vai phụ thì mãi mãi vẫn là vai phụ, vẫn là một thứ thấp kém chỉ làm nền cho tao mà thôi."

Giai Tuệ nhìn cô ta bằng ánh mắt không hề nao núng trước những lời nói đó, vì cô ý thức được rằng mình đã bắt đầu lao vào một trận chiến đầy ác liệt mang tên showbiz, nên cô không được phép cho bản thân mình yếu đuối một giây phút nào.

"Cô cứ ở đó mà đắc ý đi, vì sau này cô sẽ không còn cơ hội để lên giọng với tôi như ngày hôm nay đâu! Nhất định sẽ có một ngày, tôi sẽ nổi tiếng hơn cô, ngang hàng với cô. Đến lúc đó, tôi sẽ đè bẹp cô xuống, lấy đi tất cả ánh hào quang của cô, để xem đến lúc đó cô còn có thể lên mặt được với tôi hay không?"

Nói xong, Giai Tuệ bước qua Kiều Hạnh Dung, cố tình va vào vai cô ta để trả lại cái lúc nãy cô ta va vào cô, rồi sải chân bước đi. Bỏ lại Kiều Hạnh Dung phía sao ôm một bụng tức.

Bây giờ, Hà Quốc Anh và Kiều Hạnh Dung đã bắt đầu diễn những phân đoạn đầu tiên của bộ phim, cả hai người họ trông có vẻ phối hợp rất tốt với nhau.

Nhưng vấn đề ở đây là, đã 5 tiếng trôi qua nhưng Giai Tuệ vẫn chưa được diễn một phân cảnh nào cả.

Khi nào tới đoạn của cô thì đạo diễn lại lướt cho qua. Cô biết đạo diễn làm như vậy là vì vẫn chưa tin tưởng vào cô, ông ấy cho là cô sẽ không đảm nhận nổi vai này, lại thêm việc cô sử dụng quy tắc ngầm để có được vai Vân Nghi vì thế càng làm đạo diễn mất lòng tin ở cô. Thật sự, nếu là cô, cô cũng sẽ hành động như ông ấy thôi!

Giai Tuệ chỉ có thể ngồi xem mọi người làm việc.

Bây giờ ở đoàn phim là hai thái cực hoàn toàn đối lập với nhau, một bên là ekip đang tất bật với công việc, còn một bên là Giai Tuệ rảnh rỗi ngồi ăn snack khoai tây.

Bỗng dưng, một đám diễn viên nữ của đoàn phim đi lại đứng trước mặt Giai Tuệ.

Họ chỉ là những diễn viên nhỏ, cũng được xem là có chút tiếng tăm, nhưng vẫn chưa có bộ phim nào gây được ấn tượng với khán giả. Phần lớn lớn họ chỉ đóng vai phụ hoặc làm nền cho diễn viên chính thôi.

Đám của họ khoảng chừng 5 đến 8 người. Thái độ của họ đối với Giai Tuệ vô cùng hóng hách, cứ làm như là sao hạng A không bằng.

Họ đứng trước mặt Giai Tuệ xem ra là muốn ra oai, ma cũ ăn hiếp ma mới đây mà!

"Ồ, nữ phụ Vân Nghi kìa! Sao từ nãy đến giờ cô không ra đóng phim vậy? Bọn tôi từ nãy đến giờ làm việc rất là mệt luôn, mà cô ngồi ở đây ăn, uống thoải mái quá nhỉ? Đúng là cái thứ không ra gì, nhìn chướng mắt chết đi được!"

"Tôi thách trong mấy người, có đứa nào đang đi làm mà được rảnh rỗi ngồi ăn như tôi không?"

Dù Giai Tuệ rất muốn nói câu đó nhưng cô đã ráng kìm chế lại, nói với lòng mình rằng không được gây chuyện với mấy con người này.

"Trời ơi! Gắn mác là nữ phụ quan trọng nhất của bộ phim vậy mà lại không được cho ra diễn, tôi tội nghiệp cô quá à!"

"Bộ phim này chắc tụi mình phải gánh còng lưng cho cô ta quá!"

Giai Tuệ cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Đám người này nghĩ cô im lặng là tưởng cô hiền nên dễ ăn hiếp đấy à?

"Mấy cô có biết tại sao mà mình mãi không nổi tiếng được không?"

"Sao?" Một cô gái trong đám đó hỏi Giai Tuệ.

"Khẩu nghiệp quá đó, bớt cái tính thích cà khịa người ta đi, là nổi tiếng lên à!"

"Con nhỏ kia mày dám nói tụi tao như vậy à?" Cô gái đó tức giận hét lớn trước mặt Giai Tuệ.

"Thôi, thôi đạo diễn gọi chúng ta rồi kìa. Mặc kệ con nhỏ đó đi! Chấp nhất với mấy cái thứ này làm gì?" Một cô gái khác nhào vô nói.

"Con nhỏ kia mày nhớ mặt tao đó, lần sao đừng hòng tao để yên cho mày!" Cô gái đó chỉ tay vào mặt Giai Tuệ đe dọa cô.

"Mặt xấu quá, kêu người ta nhớ, nhớ sao nổi!" Giai Tuệ thảng nhiên ngồi đó ăn bánh, ngắm mây trời.

"Mày.."

"Thôi, thôi nhanh lên đạo diễn đang hối kìa!"

Sau khi bọn họ đi, Giai Tuệ liền bày ra bộ mặt mệt mỏi. Cô chỉ muốn sống yên ổn ở đây, nhưng bọn họ nào chịu tha cho cô.

Một ngày như thế mà trôi qua một cách vô vị. Giai Tuệ chỉ biết ngồi một chỗ cho đến lúc ra về. Cô y hệt như một con bù nhìn ở đoàn phim, chẳng ai thèm ngó ngàng đến.

Biệt thự Đế Cảnh.

"Cô Giai Tuệ về rồi à?"

Dì Dung quản gia chạy ra mở cửa.

"Sao giờ dì chưa ngủ?"

Giai Tuệ quan tâm hỏi.

"Mới có 8 giờ, còn sớm mà cô, với lại ông chủ đã dặn tôi phải chăm sóc cho cô thật chu đáo, nên tôi phải làm tròn trách nhiệm của mình. Sao tôi có thể ngủ trước khi cô về được chứ."

"Ờ mà.. nhà còn gì ăn không vậy dì?"

Cả ngày hôm nay chỉ ăn snack Giai Tuệ không thấy no gì cả, nên giờ bụng lại đói meo.

"Vậy tôi đi dọn cơm cho cô ăn nha!"

"Dạ được, dạ được!"

Giai Tuệ liền mừng rỡ, lôi dì Dung vào trong nhà bếp.

Bỗng, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Vì dì Dung đang hâm lại đồ ăn, nên Giai Tuệ nhanh nhẹn, mừng rỡ chạy ra mở cửa.

Không cần ra ngoài thì cô cũng đoán được người đến biệt thự vào giờ này chỉ có một mình Âu Lãnh Thiên mà thôi.

Âu Lãnh Thiên vừa bước xuống xe Giai Tuệ đã nhảy lên người anh. Hai chân quấn chặt lấy hông của anh, hai tay thì ôm chặt lấy cổ anh trông cô bây giờ giống hệt gấu Koala đang bám lấy mẹ.

"Sao, ngày đầu tiên đi làm có tốt không?"

Một tay của Âu Lãnh Thiên bợ lấy người của cô, tay còn lại xoa xoa đầu cô.

Giai Tuệ dừng lại suy đắng đo một hồi rồi mới trả lời.

"Tốt, rất tốt luôn!"

Cô không muốn nói cho anh biết chuyện ngày hôm nay là vì không muốn anh nhúng tay vào việc của cô. Đương nhiên cô biết nếu cô nói ra anh sẽ giúp cô, nhưng để nổi tiếng cô không chỉ sống sót mà cần phải trưởng thành nữa, anh có thể giúp cô được một, hai lần nhưng sẽ không phải là mãi mãi được, vì thế cô sẽ tự bước đi trên đôi chân của mình, tự mình giải quyết hết mọi chuyện.

"Tốt thì được rồi!"

"Anh ăn tốt chưa, ăn cơm với em không?"

"Ừ."

Nhưng vừa ngồi xuống bàn ăn thì điện thoại của Âu Lãnh Thiên đột nhiên reo lên.

Giai Tuệ không biết đã có chuyện gì như nhìn dáng vẻ của Âu Lãnh Thiên rất lo lắng, hình như người gọi đến đó là người rất quan trọng đối với anh.

"Được rồi anh đến ngay, em đừng sợ!"

Anh vừa nói vừa bước đi một mạch, láy xe ra khỏi nhà, không thèm quay lại nhìn Giai Tuệ dù chỉ một lần.

Trái tim của cô thật sự bị anh làm cho vỡ nát mất rồi!

Anh cho cô hy vọng, rồi lại ngay lập tức đạp đổ cái hy vọng bé nhỏ đó của cô.

Tình yêu đúng là một thứ ma thuật gì đó thật kì lạ, nó có thể khiến con người ta ngay lập tức chìm đắm trong mật ngọt của thế gian, nhưng cũng là một con dao hai lưỡi khiến con người ta đau khổ trong phút chốc.

"Vậy tại sao hai chúng ta không được gọi là tình yêu mà em lại bị rơi vào cái ma thuật này vậy?"

Biệt thự Ánh Kim. (nhà của Kiều Hạnh Dung)

Vừa thấy Âu Lãnh Thiên đến, Kiều Hạnh Dung nằm dài trên ghế sofa, chọn kiểu nằm khiêu gợi nhất. Cô ta còn cố tình mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm hòng để quyến rũ Âu Lãnh Thiên.

"Hạnh Dung, em bị làm sao vậy?"

Âu Lãnh Thiên sốt ruột nói.

"Lãnh Thiên, em sợ lắm! Trong nhà đột nhiên mất điện, em không thấy gì hết, em rất sợ! Anh ở đây với em được không?"

Kiều Hạnh Dung cố tình ép sát vòng một của cô ta vào người Âu Lãnh Thiên.

Khung cảnh nơi đây chỉ có hai người, cùng ánh sáng yếu ớt. Đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, thật đúng thời điểm nhưng mà không phải người anh cần thôi.

"Em không sao là được rồi! Một hồi anh sẽ kêu Triết Dương qua để sửa lại điện cho nhà em."

Lúc nghe điện thoại, Kiều Hạnh Dung làm cho anh tưởng chuyện gì ghê gớm lắm thì ra chỉ là cúp điện thôi! Cái này mà gặp Giai Tuệ là không chừng cô còn được dịp trổ tài làm thợ điện nữa rồi.

"Không đâu em muốn anh ở lại đây thôi!"

"Hạnh Dung, lần sau khi có chuyện gì cần thiết em hãy gọi cho anh. Còn mấy chuyện lặt vặt này thì gọi trợ lý của anh, em có số của cậu ấy mà đúng không?"

Âu Lãnh Thiên đứng lên rời khỏi ghế sofa, bấm gọi cho trợ lý toàn năng của anh là Triết Dương, kêu cậu ấy qua nhà Kiều Hạnh Dung sửa điện.

"Anh gọi cho Triết Dương rồi đấy, một chút nữa cậu ấy sẽ qua thôi, em ngồi ở đây chờ, anh đi về trước đây!"

"Ơ.. Lãnh Thiên khoan đã"

Kiều Hạnh Dung còn chưa kịp nói hết câu Âu Lãnh Thiên đã leo lên xe chạy đi mất dạng. Kế hoạch lần này của cô ta xem như thất bại toàn tập.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv