Trong y viện tại nhà Mục Tần, đội ngũ y sĩ đi đi lại lại vô cùng bận rộn.
Bọn họ liên tục điều chỉnh những thiết bị y tế, lại còn không ngừng quan sát số liệu, viết viết rồi bàn luận với nhau. Bầu không khí vô cùng khẩn trương.
Ngay chính giữa là một chiếc lồng thủy tinh rất lớn đủ để chứa đựng một người ở trong. Trong lồng kính ấy có một thiếu niên, bao bọc y là một lớp bọt mịn trắng mềm mại, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy lớp bọt mịn ấy đang từng chút thẩm thấu vào da y. Những chỗ bị thẩm thấu ấy trở nên mịn màng và trắng nõn.
Đứng trước lồng kính là hai người Mục Tần và quản gia Janus.
"Em ấy thế nào rồi?" Mục Tần nhíu mày lo âu nhìn Du Thanh bên trong. Anh đã dùng 'Mai Thạch' cho cậu cả tiếng rồi, sao vẫn chưa tỉnh.
Janus nghe anh nói liền lấy số liệu thông tin y sĩ đưa lật xem: "Thiếu gia đừng lo, y sĩ nói thân thế của Du thiếu đang được thay đổi nên sẽ hơi lâu."
Mục Tần càng nghe càng không khỏi nhíu máy chặt thêm: "Thân thể thay đổi không phải chỉ nhiều nhất là một tiếng là xong sao? Em ấy đã ngâm 'Mai Thạch' gần hai tiếng rồi."
Janus nhẹ nhàng đưa số liệu cho anh, giải thích: "Thiếu gia, cậu nhìn xem đây là biểu thị sơ đồ thân thể Du thiếu. Tôi nghĩ chắc cậu ấy đến từ tinh cầu cổ."
Nói tới đây, Janus hơi dừng lại: "Thân thể xảy ra rất nhiều vấn đề, theo như báo cáo y sĩ, tuổi thọ trung bình người ở đây khoảng một trăm năm."
"Cái gì? Một trăm? Vậy em ấy bao nhiêu tuổi?" Mục Tần ngạc nhiên lật lật tư liệu.
Janus nhìn anh, chừng chờ chút nhưng vẫn trả lời: "Mười tám thưa thiếu gia."
Mục Tần nhìn tư liệu, chắc chắn rằng trên đó ghi con số mười tám mới hết hi vọng ném tư liệu lại cho Janus.
Anh chán nản liếc nhìn ông: "Tôi vẫn còn phải chờ à?"
Biết được tâm tình anh hiện tại rất thất vọng nhưng Janus vẫn phải đành lòng nói: "Phải thiếu gia! Ngày mai tôi sẽ sắp xếp học viện cho cậu ấy."
Mục Tần buồn bã gật đầu, tâm trạng anh giờ rất không tốt, mặc dù hiểu rõ đạo lý trong đó nhưng anh mới gặp mặt còn chưa bao lâu bây giờ phải thả bé chuột nhỏ đó ra, aiz..
Tiếp tục làm một con cẩu FA!
* * *
Du Thanh mở mắt ra, phát hiện bản thân hình như nằm trên nệm, không đúng, cậu khẽ giơ tay cúi đầu nhìn, cái này.. là bọt.
Không giống lắm, Du Thanh nhẹ bốp bốp thử, hơi đàn hồi, không giống như bột bình thường bốp cái liền tan ra.
Chợt một tiếng "Tít tít tít" vang lên, cậu lúc này mới thấy rõ, hóa ra bản thân đang ở trong một cái ống thủy tinh nào đó. Mà lúc này cánh cửa đối diện cậu mở ra.
Là thành phần nguy hiểm kiêm biến thái?
Mục Tần bước vào, đập vào mặt là hình dáng Du Thanh đang chống tay lên thủy tinh, đôi mắt hoảng sợ kinh ngạc mở to nhìn anh. Biểu cảm ngốc ngốc.
Khụ, Mục Tần hơi nghiêng đầu mất tự nhiên, sao lại đáng yêu như vậy chứ!
Đem xao động trong lòng áp xuống, Mục Tần đi đến trước mặt Du Thanh. Chỉ chớp mắt trước mặt anh hiện lên một nút ảo. Mục Tần nhấn vào đó:
"Em cảm thấy thế nào rồi?"
Du Thanh trong lồng kính thấy một màn như vậy vô cùng hiếu kỳ, cậu lắc lắc đầu ra hiệu không biết.
Mục Tần khi này mới nhớ ra thân phận chuột nhỏ, anh chỉ vào lồng kính phía tay trái ý muốn cậu bấm vào.
Du Thanh khẽ giơ tay làm theo anh ấn vào nút màu bạc nằm kẽ bên vách lồng kính. Lập tức cậu nghe anh thanh vừa nãy anh nói.
Du Thanh suy nghĩ chốc lát, rồi ấn nút trả lời: "Cảm giác rất tốt, rất thoải mái, giống như được nằm trên mây vậy."
"Em muốn nằm trên mây?" Nghe giọng cậu hứng thú, Mục Tần liền hỏi. Đây là cơ hội để có thể dụ, à lấy lòng bạn đời, anh phải nắm bắt.
"Ể? Ý anh là.. có thể sao?" Nghe được ý của Mục Tần, Du Thanh ngạc nhiên nhưng nhớ lại bối cảnh thế giới này thì bừng tỉnh, cậu quên mất đây là tương lai a, có rất nhiều thứ trước kia không làm giờ đã làm được. Tuy vậy Du Thanh vẫn tò mò không thôi.
Thấy cậu thích thú như vậy, Mục Tần khẽ viết vào sổ đỏ trong lòng mình, tỉ mỉ lên kế hoạch cho chuyến đi sắp tới phải thật tốt đẹp mới được.
Nhưng ngoài miệng thì bình tĩnh nói: "Muốn cũng phải chờ khi em được điều trị xong đã chuột nhỏ."
Du Thanh giờ mới nhớ ra hiện tại bản thân mình đang bị nhốt trong cái lồng kính này, cậu nhanh cho ấn nút hỏi anh: "Tôi đang ở đâu vậy? Chừng nào mới được ra khỏi đây?"
"Đại khái là khoảng một tiếng nữa, thân thế em có vài vấn đề cần điều trị tốt." Sợ Du Thanh bất an Mục Tần liền tiếp tục trấn an cảm xúc cậu: "Yên tâm đi, đây là 'Mai Thạch' được lấy từ Du tinh, rất tinh khiết sẽ không làm em bị đau đâu."
Mặc dù nghe không hiểu lắm nhưng Du Thanh biết là người này không có ý xấu với mình, hơn nữa còn đang giúp cậu chữa bệnh, cho dù bản thân cậu cũng không biết mình bị bệnh gì...
"Vậy cảm ơn anh nhé!"
"Không có gì, nếu buồn chán thì em nhắm mắt ngủ lát đi. Tôi còn có chút việc. Tạm biệt em chuột nhỏ!"
"Tạm..." Du Thanh giơ tay định chào tạm biệt.
Khoan đã.
"Tôi tên Du Thanh, không phải chuột nhỏ." Giọng điệu bất mãn.
Mục Tần cười khẽ, nhìn cậu áp sát cửa lồng kính trừng anh như cố ý tỏ bản thân rất không thích biệt danh đó liền nhịn không được muốn trêu:
"À còn tôi tên Mục Tần, lần đầu giới thiệu rất vui được biết tên em, chuột, nhỏoo!" Nói rồi còn cố ý kéo dài ra, quay lưng vẫy tay tạm biệt không cho cậu cơ hội phản bác.
Du Thanh: "..."
Đồ biến thái nhà anh!
* * *
Trong một căn phòng, Du Thanh ngồi trên giường mang đôi vớ vào. Nói là vớ nhưng người ở đây gọi là 'đệm tinh', nó có tác dụng giúp lưu thông máu và trợ giúp thân thể phát triển tốt hơn. Là vật dụng đặc biệt dành cho trẻ vị thành niên.
Du Thanh: "..."
Không sai ở đây cậu là một đứa trẻ vị thành niên.
Nhớ lại cuộc đối thoại khi nãy, Du Thanh lại bắt đầu ngứa răng ngứa lợi.
* * *
"Du thiếu, đây là trang phục của cậu."
Janus đi vào phòng bệnh, nhìn thiếu niên bước ra khỏi lồng kính, đưa một bộ quần áo kiểu dáng không hề giống quần áo ở Trái Đất cậu.
Du Thanh nhận lấy quần áo cảm ơn ông rồi không khỏi cảm thán.
Cậu còn tưởng nằm trong đó là không mặc bất kỳ thứ gì chứ nhưng may mắn là không phải. Cậu được mặc một bộ quần áo trắng mỏng nhìn bên ngoài thì giống như những bức tượng Hy lạp vậy, tuy nhìn thì rất ôm nhưng lại không để lộ cái gì ngoài đường dáng cơ thể.
Quản gia đưa quần áo cho Du Thanh xong thì dẫn cậu đến một căn phòng khác.
Vừa đi ông vừa nói: "Du thiếu, hôm nay cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt. Vài ngày nữa tôi sẽ đưa cậu tới học viện."
"Học viện?" Du Thanh bất ngờ.
"Phải! Bây giờ cậu vẫn còn là vị thành niên nên nhất định phải tới học viện."
Nghe ông nói Du Thanh bỗng thấy sai sai: "Vị thành niên? Tôi là lứa thanh niên mà!"
Janus quay đầu nhìn cậu, thấy ánh mắt khó hiểu trong mắt cậu thì bỗng có cảm giác như quay lại thời các tiểu thư, thiếu gia khi còn nhỏ.
Ông nhẹ nâng tay, từ không trung hiện ra một quyển sách điện tử, từ tốn đưa cho cậu.
"Đây là một ít lịch sử và quy định của tinh cầu chúng ta, cậu rãnh có thể đọc."
Sau đó vì sợ dọa sợ cậu, ông nhẹ giọng xuống, từ từ nói:
"Ở đây tuổi thọ trung bình của người dân là năm trăm tuổi, đó chỉ tính là người bình thường còn với những dị sĩ khai thác được tiềm năng sức mạnh thì có thể đạt tới ngàn năm cũng không phải nói quá."
"Thế nên, ở đây mười tám tuổi giống như đứa trẻ mười hai tuổi ở thế giới cậu vậy. Cần được bảo vệ và chăm sóc, chờ đến khi cậu ba mươi tuổi thì mới chính thức được coi là trưởng thành."
Nói xong như nghĩ gì đó ông bổ sung thêm: "Tuy nhiên đối với việc kết bạn đời thì chỉ cần hai mươi mốt là được. Bởi vì thủ sĩ có đủ tư cách để bảo vệ họ, không để họ bị thương."
Thế nhưng Du Thanh không nghe rõ câu cuối của ông. Tâm trí cậu bây giờ vẫn xoay quanh ba chữ "vị thành niên" và "cần bảo vệ".
Cậu, Du Thanh, thanh niên trai tráng sắp tốt nghiệp định sẵn sẽ bước vào con đường sự nghiệp tương lai rộng mở lại một lần nữa bị đưa về mái trường thân yêu làm một học sinh ba tốt kèm theo cái danh hiệu "trẻ vị thành niên cần chăm sóc bảo vệ"!
Du Thanh cảm thấy mình muốn hôn mê lần nữa...