"Cậu ấy là ai?"
Chí Thiên thức giấc trên giường với giấc mơ vừa tàn, áo ướt đẫm mồ hôi. Chẳng phải ác mộng mà sao cậu cứ thấy bồn chồn, giờ mới có 5 giờ sáng. Ngủ thì cũng chẳng thể ngủ tiếp. Cậu lại dậy đi tắm, trong nhà tắm cậu như rơi vào trầm tư, đầu óc trống rỗng.
"Bịch" 1 tiếng, Chí Thiên đã ngất trong nhà tắm.
Cứ vậy thời gian trôi đi, chẳng ai biết cậu đã ngất ở trong đó.
2 tiếng sau, mẹ cậu lên phòng gọi nhưng không nhận được hồi đáp bên trong, nghĩ con đã ra ngoài từ sớm nhưng trực giác một bà mẹ không cho bà nghĩ vậy. Bà liền đẩy cửa vào phòng, thói quen của con bà là gọn gàng nhưng ngủ dậy chăn gối chưa gấp, cửa nhà tắm hé mở. Cảm thấy bất an, bà xông vào. Nhìn thấy con trai mình bất tỉnh trong bồn tắm, bà hoảng hốt la hét gọi giúp việc đưa con trai đi cấp cứu.
Rất nhanh cậu đã trên đường để cấp cứu, bác sĩ bên cạnh kiểm tra qua một số thứ quan trọng.
"Con trai chị vẫn ổn, hô hấp ổn, không có dấu hiệu bị đuối nước đâu do thằng bé cũng khỏe khoắn nữa, nhưng da cậu bé nè, bị ngâm nước chắc cũng phải hơn tiếng rồi nên mới trắng bệch ra thế này, còn sâu hơn nữa về bệnh viện mới biết" bác sĩ nói
"Dù có thế nào, có phải trả bao nhiêu tiền thì con trai tôi cũng phải hoàn toàn lành lặn nha bác sĩ, gia đình tôi chỉ biết trông cậy vào bác" mẹ Chí Thiên vừa khóc vừa nói
Cái gì đến cũng phải đến, Chí Thiên hoàn toàn bất tỉnh cho đến khi vào phòng cấp cứu vẫn chưa tỉnh.
Chỉ 10 phút thôi, bác sĩ đã bước ra
"Tôi phải nói thật là cháu hoàn toàn ổn, không bị sao cả, hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ có điều không biết tâm lí cháu có bị sao không. Tôi thấy ngón tay chỏ của cháu ở đốt thứ hai, khi nắm tay vào sẽ hướng ngón cái đến đó và nếu cháu hay tự bấm ghì vào thì nó sẽ gây ra vết chai tay. Vẫn còn ở trên ngón tay cháu ạ, tôi nghĩ chắc một thời gian dài rồi nên mới có như vậy. Đợi khi tỉnh lại người nhà hãy báo tôi để tôi quay lại" bác sĩ thông báo
Mẹ Chí Thiên quay ra nói chuyện với bố
“Cái này con bị từ nhỏ rồi”
“Em có nhớ chính xác là khi nào không mới quan trọng?”
“Em cũng không rõ”. Truyện Linh Dị
Hai người họ vừa thất vọng vừa bước vào phòng con nằm. Chí Thiên nằm trên giường, trong mắt bố mẹ cậu, cậu chả khác gì báu vật quý giá cả đời ba mẹ cậu không muốn mất. Ba mẹ cậu muốn cho cậu biết một chuyện nhưng họ cảm thấy bây giờ cậu chưa đủ trưởng thành để biết nên họ sẽ chờ thời gian thích hợp.
Trong cơn hôn mê của Chí Thiên:
" Có tiếng gọi
- Nah! Tỉnh dậy đi, tớ qua chơi cùng cậu nè!
Ai vậy, mình muốn biết đó là ai, tôi ơi mau tỉnh dậy đi, đó là ai?
Cậu thấy khung cảnh đó, thấy người đó chạy đi, cậu lập tức chạy theo
- Làm ơn, làm ơn đợi tôi, hãy cho tôi biết EM LÀ AI! "
Bật dậy trên giường bệnh, cậu sửng sốt như vừa mất đi thứ gì đó
"Con tỉnh rồi, con tỉnh rồi, mau gọi bác sĩ Triệu, mau" bố mẹ cậu sốt sắng
Nhìn cậu rất lo lắng nhưng cậu chẳng có lời gì diễn tả được vì đó chỉ là giấc mơ vô căn cứ. Tay cậu liên tục ghì mạnh vào nhau, sứt chảy máu tay rồi.
Bác sĩ Triệu đi tới, ngồi đối diện cậu
"Cháu đang cảm thấy thế nào? Đã ổn chưa?"
"Cảm ơn bác, cháu ổn" Chí Thiên nói
"Cháu có thể cho bác biết một việc làm cháu hay làm nhất trong ngày được không?"
"Cháu học"
"Vậy thời gian là bao lâu"
"Bao giờ cảm thấy đủ thì thôi" Chí Thiên cứng rắn đáp
Sau khi kết luận được kết quả, bác sĩ và bố mẹ gặp riêng nhau
"Cháu nó bình thường thôi, chỉ là tôi thấy cháu có vẻ mắc chứng rối loạn lo âu. Gia đình muốn chắc chắn thì nên đưa con đến bác sĩ chuyên về mảng này" bác sĩ nói
"Con tôi sinh ra từ đó đến giờ chả phải chịu gì, gia đình tôi cũng chẳng ép con có thành tích xuất sắc vậy mà con chúng tôi lại hoàn hảo đến vậy. Con của tôi quá hoàn hảo, nó không cần gì can thiệp thêm. Cảm ơn anh"
Nói xong ba mẹ Chí Thiên rời đi đến phòng bệnh. Nhưng bước vào phòng sớm đã thấy cậu ấy dọn đồ đi trước mà không báo lại một câu.
Tại sao vậy nhỉ?
End chap.