Sao Hàn Giai Tuệ có thể nhất thời quên rằng, người thân cận bên cạnh cô là nhân viên của Phong thị, mà đâu phải nhân viên bình thường, người ta là thư ký của Tổng giám đốc. Nên là nghiễm nhiên bên cạnh cô có một cái camera giám sát.
"Sếp Phong là điều tra mọi nhất cử nhất động của em"
"Đâu có, anh quan tâm vợ"
Đúng là đánh tráo khái niệm. Nhưng mà trong mắt Hàn Giai Tuệ vẫn ngập tràn hạnh phúc.
Hàn Giai Tuệ quan sát đầu bếp Koyakashi dùng lửa múa một vòng quanh miếng cá trầu kimedai, bên dưới là lá mè shiso, không khỏi trầm trồ thán phục vì sự công phu trong từng miếng cá.
"Nghe nói em thích ăn cá, tình cờ anh cũng biết bơi"
Đầu bếp vừa ngừng tay, chìa phần ăn tiếp theo trước mặt Hàn Giai Tuệ, cười lớn
"Bạn trai của cô, anh ấy thật hài hước"
Hàn Giai Tuệ không để ý lời nói của ông ấy, chỉ ngớ ra vì ông ta cũng có thể nói ngôn ngữ của đất nước cô, cũng thành thục và trôi chảy như cách Phong Thừa Vũ nói tiếng Nhật vậy. Sao họ không nói tiếng địa phương ngay từ đầu, thì có phải cô cũng không cần căng tai ra nuốt lấy từng từ như thế không.
Bữa tối chưa kết thúc, nhưng Hàn Giai Tuệ cảm thấy dạ dày của cô không được khoẻ lắm, có chút cảm giác muốn cuộn trào. Dạo này cô thường hay cảm thấy đói, nhưng cũng lại nhanh no.
Cô đứng dậy đi ra ngoài, ngay lập tức, một cơn gió thơm hương anh đào ôm lấy cô. Hàn Giai Tuệ chưa kịp tận hưởng thì đã bị những ồn ào xung quanh làm phiền.
"Anh ta trả bao nhiêu? Người đàn ông của tôi cũng có thể trả gấp năm bảy lần hơn thế. Anh có biết tôi là ai không?"
Hàn Giai Tuệ không hiểu chuyện gì, chỉ thấy một cô gái rất xinh đẹp, váy voan trắng dài kiểu cách đang tranh luận cùng quản gia lúc nãy. Mặc cho anh ta kiên nhẫn giải thích rằng quán không nhận khách nữa, cô gái đó vẫn không hề có ý định ngừng gây khó dễ. Hàn Giai Tuệ không thích tham gia vào những chuyện không liên quan đến mình, xã hội này không ai có thể bao đồng thế được, cô quay lưng đi, nương theo ánh đèn mà bước.
"Chẳng phải cô ta cũng dựa vào đàn ông để được hưởng những thứ này sao?"
Hàn Giai Tuệ bất giác quay đầu lại. Từ lúc cô bước chân vào khuôn viên chưa gặp được mấy người, hình như không có vị khách nào khác. Lại là phụ nữ, thì chỉ có mình cô.
Vẫn không tin là cô gái kia đang ám chỉ mình, Hàn Giai Tuệ vô thức nhìn ngó xung quanh. Không có ai khác. Đúng lúc đó, cô ta cũng tiến đến trước mặt
"Dựa vào đàn ông thì đáng tự hào lắm à?"
Hàn Giai Tuệ đang rất không muốn so đo. Buổi tối hôm nay tâm trạng của cô rất tốt, không hề muốn bị phá hỏng bởi chuyện này. Cô trực tiếp rời đi. Quản gia cũng thấy ái ngại với cô, liên tục nói xin lỗi. Anh ta thừa biết, người bao cả nhà hàng tối nay chắc chắn vị thế không hề đơn giản. Bình thường một bữa ăn Omakase đã vô cùng đắt đỏ, chỉ dành cho đẳng cấp thượng lưu. Đây lại là bao trọn một nhà hàng cao cấp. Và đương nhiên người đi cùng, là cô gái này, cũng không thể tầm thường.
Anh ta làm quản gia, đón hàng trăm hàng ngàn vị khách, cũng có con mắt nhìn người. Trông Hàn Giai Tuệ tuy trang phục thanh lịch giản đơn, nhưng cốt cách toả ra lại rất có tri thức.
"Tặng cô một câu này: Hải âu có thể bay lượn trên bầu trời, còn mòng biển thì không."
"Cô nói đúng, tôi dựa dẫm vào đàn ông, anh ấy là một khối đá vững chắc như thạch bàn nên tôi có thể dựa vào bất cứ lúc nào. Nhưng mà bữa ăn này, tôi tự có thể thanh toán"
"Anh ấy có Bugatti thì tôi cũng có BMW, anh ấy vẫy vùng trên thương trường thì tôi cũng dám lăn lộn trong các dự án, dù tôi còn phải nỗ lực học hỏi rất nhiều nữa mới mong đuổi kịp được anh ấy, nhưng mà tôi không đặt giá trị của bản thân tương xứng với một bữa ăn tối"
Nói rồi, cô mở cửa chiếc siêu xe trị giá vài trăm tỉ, lấy thẻ ngân hàng đưa cho quản gia. Còn cố ý chỉ vào ba chữ in đậm trên đó: "Hàn Giai Tuệ".