Hàn Giai Tuệ bước vào xe, vị trí Phong Thừa Vũ mở cửa sẵn cho cô. Nhưng quên mất cô còn chưa ăn hết mấy xâu thịt, liền trở ra. Cô luôn giữ thói quen không ăn đồ ăn trên xe. Những thứ có nhiều dầu mỡ như này, nếu ám mùi vào nội thất xe sẽ rất khó vệ sinh. Lại đành bước xuống, tựa lưng vào cửa xe ăn ngon lành.
Người đàn ông đứng bên cạnh, nhìn cô trông hưởng thụ như vậy thì không thể không hỏi một câu
"Ngon lắm à?"
Gật. Đúng là rất ngon. Bây giờ tuy đã nguội đi không ít, nhưng vị cay cay, ngọt ngọt thì vẫn là tuyệt đỉnh mỹ thực.
Hàn Giai Tuệ giơ xâu thịt về phía trước mặt anh, ra sức mời mọc
"Anh thử đi"
Vốn định từ chối, nhưng cô gái trước mặt quá nhiệt tình, cứ dí sát chúng vào bên miệng anh, lại mang ánh mắt chờ mong nhìn anh không chớp. Bất đắc dĩ cúi xuống cắn một miếng.
"Rất ngon, đúng không? Em đã bảo mà"
Cô gái toét miệng cười, nhìn anh ra vẻ đầy tự hào. Anh còn thấy trong đôi mắt cô như chứa cả bầu trời ngàn vì sao lấp lánh.
"Vui lắm à?"
Tất nhiên là rất vui rồi. Hôm nay cô đã thắng được không ít. Hàn Giai Tuệ mang đống tiền cuộn tròn trong túi đem khoe với anh
"Em còn thắng được kha khá tiền nữa đó"
Thật ra, cũng có chút tiếc nuối, nếu cô không bị móc mất ví rồi mấy người ẩu đả một trận thì cơ hội thắng lớn của cô vẫn còn. Âyda, tiền đến tay còn không thể kiếm. Chỉ tại...
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra, nụ cười tươi rói trên khoé môi tắt lịm. Giống như ngọt nến rực rỡ vừa trải qua một cơn gió lớn. Hai bàn tay túm lấy lưng áo sơ mi, khuôn mặt nhỏ áp vào trước ngực. Không cần nhìn lên, cũng biết cảm xúc đối phương thế nào.
Tình huống vừa rồi đúng là hết sức nguy hiểm. Nếu đổi lại là anh, cô cũng sẽ lo lắng đến tim đập chân run. Cho nên anh biểu hiện như vậy, âu cũng là điều dễ hiểu. Hàn Giai Tuệ thấy bình thường. Cùng lắm là nghe anh mắng, cô đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Thế nhưng, anh vốn dĩ không nói thêm lời nào, yên tĩnh cùng cô giải quyết nốt chỗ đồ ăn còn sót lại. Rồi mới dùng động tác nhanh gọn ấn cô vào xe. Đến khi cô yên vị ngồi đó, mới từ từ mở ngăn để đồ lấy ra mấy tờ giấy ăn lau tay.
Cô biết tính tình Phong tổng ưa sạch sẽ, ghét mấy loại đồ ăn dễ dây bẩn này. Dù sao thì hôm nay anh có thể cùng cô ăn một chút, có lẽ cũng chỉ là vì không muốn để cô thất vọng khi bị từ chối. Nghĩ đến vẻ mặt anh khi nãy hơi có chút chịu đựng thì Hàn Giai Tuệ hơi kéo cong nụ cười, hai bên khoé môi lộ rõ vệt lem của đồ ăn.
Ánh đèn bên ngoài dìu dịu hắt vào trong xe, nếu nhìn từ bên ngoài vào sẽ không thể thấy một nam một nữ đang ghé sát, đúng hơn là cô gái bị hôn đến lạc cả nhịp thở, môi lưỡi quấn quít. Chỉ nghe giọng nữ đang cố điều chỉnh hơi sức
"Aaaaa, anh làm gì vậy?"
Hàn Giai Tuệ không nghĩ là mình lại bị hôn như vậy vào lúc này. Câu hỏi của cô lúc đầu óc u mê thốt ra dường như là thừa thãi, vốn dĩ không cần phải trả lời. Nhưng Phong Thừa Vũ vẫn dừng lại, đáp lời cô
"Giúp em lau miệng"
Ồ!
Lau miệng kiểu mới???
Trong giới thượng lưu, Tổng giám đốc Phong thị quả là người có thói quen vệ sinh cá nhân độc đáo?
Kiểu lau miệng này, ngoài anh ra, trên thế giới không thể xuất hiện người thứ hai.
***********************
Đường về nhà dường như xa hơn mọi ngày. Trong xe yên tĩnh, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ của riêng mình.
Phong Thừa Vũ nhớ lại lời khi nãy Cảnh Nghi nói với anh lúc anh gọi điện tìm Hàn Giai Tuệ. Biết mấy người họ cùng nhau náo loạn cả phố, còn tham gia trò đỏ đen kia, thì ít nhiều cũng bộc lộ thái độ không vui. Về đến nhà không thấy bóng dáng của cô, còn không thể liên lạc, anh đã lo lắng thế nào. Vậy mà cô lại chỉ vì ham chơi mà không thèm nghe máy, mặc anh cuống cuồng đi tìm. Nhưng khi nhìn thấy cô, hào hứng khoe chiến tích, vui vẻ với mấy loại đồ ăn anh đã từng không cho cô đụng tới, thì anh đã thực sự phần nào hiểu được thâm ý trong lời nói của bạn mình.
Có lẽ đúng thật. Anh phải chăng đúng là "một người đàn ông khô khan, lúc nào cũng mang theo bên mình một núi nguyên tắc, ngoài những điều bản thân anh muốn thì những điều trái lại đều không ai được phép làm". Có phải "ở bên anh, yêu một người như anh, thực sự rất gò bó"??
Người đàn ông nghiêm túc lái xe khẽ giấu một thở dài, ngón tay anh xiết chặt trên vô lăng. Cuối cùng, sau năm lần bảy lượt liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang yên tĩnh nhìn ra cửa sổ, anh cũng lên tiếng phá tan sự im ắng đến ngột ngạt này
"Giai Tuệ!"
Cô nghe tiếng anh gọi thì nhìn sang, ánh mắt long lanh chờ đợi.
"Nếu em muốn ăn đồ ăn vặt, sau này anh sẽ ăn cùng em. Nếu em thích đi chơi, cùng trời cuối đất anh đều có thể đưa em tới. Chỉ cần là điều em muốn, dù thế nào anh cũng cố gắng làm được"1
Hàn Giai Tuệ gật gật đầu. Nhưng sao cô cứ cảm thấy có điều gì lạ lắm. Cứ như là Phong Thừa Vũ mới uống nhầm thuốc vậy.1