Nửa đêm, Phong Thừa Vũ trở mình, chợt thấy cánh tay nhẹ bẫng. Anh đưa tay sờ bên phải, rồi lại sờ bên trái, căn bản vẫn không thấy người đâu cả. Lười biếng nhấc mí mắt, một lượt nhìn xung quanh, đúng là không có thật.
Với tay lấy chiếc đồng hồ đặt ngay ngắn trên bàn cạnh đèn ngủ, Phong Thừa Vũ nheo mắt nhìn. Hơn một rưỡi sáng. Anh bật dậy đi tìm.
Thật ra thì căn nhà này biệt lập giữa đồi thông, lại được lắp đặt nhiều thiết bị cảm biến tân tiến trong hệ thống kiểm soát an ninh, cho nên kẻ trộm đột nhập vào nhà gần như là điều không thể. Chỉ cần ở trong nhà, thì cô sẽ luôn an toàn. Thế nên anh cũng không cần lo lắng nhiều quá. Chủ yếu là anh phải gọi cô về đi ngủ.
Phong Thừa Vũ là người tuy bận rộn, nhưng lại ngủ nghỉ sinh hoạt rất đúng giờ. Nếu không phải là việc quan trọng đột xuất, thì rất khó để thay đổi thời gian biểu của anh.
Thế nhưng, kiểu người hoạt động nghệ thuật như Hàn Giai Tuệ lại làm việc phần nhiều dựa vào cảm hứng. Đôi khi phải đợi dopamine tiết ra, kích thích khả năng sáng tạo, hoặc chí ít là ngồi giữa màn đêm tịch mịch thế này, mới có thể cho ra đời tác phẩm.
Hàn Giai Tuệ ngồi giữa nhà, đúng là làm việc ban đêm rất có hiệu quả. Mới đó cô đã vẽ xong vài bản rất ưng ý. Cô xoay xoay bức vẽ trên tay, hài lòng.
"Giữa đêm một mình ngồi đây, không sợ có thú hoang hay tên trộm nào đó nhảy vào nhà à?"
Thú hoang? Trộm?
Nghe đến đấy, Hàn Giai Tuệ giật mình quăng giấy quăng bút, bổ nhào về phía người đàn ông cao lớn đứng gần đó.
"Aaaaaaaaa... Thừa Vũ..."
Cô thở hổn hển, hai tay quàng chặt cổ anh, còn đôi chân dài thẳng tắp đu lên quấn chặt trên hông. Trông Hàn Giai Tuệ lúc này, rất giống một con khỉ tinh nghịch.
Bị cô lao đến bất ngờ, Phong Thừa Vũ súyt không đứng vững mà ngã nhào về sau. Cũng may anh nhanh chóng lấy lại được thăng bằng, đưa tay đỡ lấy cô nhóc nghịch ngợm đang quấn chặt lấy mình.
"Nhát gan vậy"
Hàn Giai Tuệ lúc này mới hoàn hồn, nhịp tim dần bình ổn. Cô xị mặt
"Anh doạ em"
"Ai thèm doạ em. Xung quanh đây có một vài con thú hoang, đêm đến sẽ theo ánh điện mà tìm tới. Em chưa thấy bao giờ à?"
Sau gáy anh bị móng tay bấm vào đến tê dại. Nhìn vẻ mặt cô khi nãy biến sắc, Phong Thừa Vũ biết anh đã thành công doạ được cô gái này. Tốt nhất là nên như thế, phải vậy cô mới không tiếp tục nửa đêm trốn đi làm việc.
Hàn Giai Tuệ ngẩn ra một lúc mới biết người đàn ông xấu tính này vừa cố tình doạ cô. Ở đâu ra thú hoang giữa thành phố chứ? Cô vặn vẹo hỏi lại
"Thú hoang là con gì?"
"Sói đói. Sợ không?"
Phong Thừa Vũ thản nhiên đáp lại, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, thẳng tay ôm cô đi lên nhà.
Trong lòng anh, có một khuôn mặt lộ ra ý cười. Cảm thấy anh nhất định là đang bịa chuyện gạt một đứa trẻ lên ba.
"Chẳng phải trong nhà cũng có một con à?"
"..."
"..."
"Em vừa nói gì?"
"Đâu có"
Kinh nghiệm cho thấy, vào lúc này, cô không được nhanh nhảu. Nếu một lời loạn ngôn, thì rất có thể, con "sói đói" cô vừa buột miệng nhắc tới sẽ ngay lập tức hiện nguyên hình. Khi ấy, chỉ có tấm thân mỏng manh của cô là phải chịu thiệt thôi.
****************************
Hàn Giai Tuệ ở Thành phố A chỉ học nửa tuần. Ngoài ba ngày phải đến trường thì chỉ ở nhà làm nốt phần dự án còn lại. Thời gian rất nhiều, nhưng không hiểu sao cô không thể tập trung tốt. Dĩ nhiên kết quả cũng không cao.
Tối nay, Phong Thừa Vũ không có nhà. Một mình Hàn Giai Tuệ ôm đống hoạ cụ trên nền đất, vẽ đi vẽ lại cũng không được tấm nào ra hồn. Cô hậm hực vo một bản nháp ném ra sàn, cục giấy tròn lăn lóc vài vòng rồi dừng lại cạnh vài cục giấy giống y như nó. Trên sàn, la liệt đều là giấy nháp Hàn Giai Tuệ ném ra.
Đang chán nản thì bên ngoài vang lên vài tiếng ồn ào. Không đợi người xuất hiện, Hàn Giai Tuệ biết chắc người đang tới không ai khác là Luật sư Cảnh. Chưa thấy người đã thấy tiếng, giọng điệu cà lơ phất phơ của anh ta có thể lẫn đi đâu được chứ?
Quả thật, người tới là Cảnh Nghi, còn có Lăng Hạo Thiên. Hàn Giai Tuệ nhìn thấy người, nhanh nhẹn mở lời trước
"Hai người vẫn còn ở đây sao?"
Đáp lại cô, Cảnh Nghi gật đầu
"Định rủ đôi uyên ương cùng ăn tối. Từ hôm qua, tôi cũng chưa có buổi tiệc sinh nhật nào ra hồn đâu"
Hàn Giai Tuệ nhìn đồng hồ, cô đã ăn tối rồi, nhưng lúc này lại rất muốn ra ngoài.
"Anh ấy không có nhà"
"Vậy cô ở nhà một mình không thấy nhàm chán à? Chỉ nhốt mình trong bốn bức tường cũng không tìm được cảm hứng đúng không?"
Từ ngày đến Thành phố A, Hàn Giai Tuệ cũng chưa đi đâu chơi, nên nhân tiện hôm nay có Luật sư Cảnh và Cục phó Lăng hộ tống, cô không ngại vội nhận lời.
Thật ra, nhìn bên ngoài có vẻ phong lưu tuấn lãng, nhưng Cảnh Nghi lại là người ân cần với phụ nữ. Tiếp xúc mấy lần, Hàn Giai Tuệ có thể dễ nhận ra. Biểu hiện của anh ta lúc trên bàn ăn, hay ngay lúc này, khi mở cửa xe chờ cô, đều khiến cô cảm thấy không ghét anh ta cho được.