Sáng sớm trong cung, Vân Bách Tùng đã bị đánh một trận; Lúc này đến phiên Trần thị.
Ngự Lâm quân nhanh chóng kéo ba ta dật, đánh ngay tại chõ… Từng gậy từng gậy đánh xuống, ban đầu Trần thị còn có thể măng chửi, về sau đã thành la thảm thiết.
Sau đó là tiếng cầu xin tha thứ, khóc lóc.
Cuối cùng, ba mươi gậy còn chưa đánh xong, bà ta cũng đã hôn mê bất tỉnh.
“Vương Phi, ngất rồi” Ngự Lâm quân đến đáp lời.
‘Vân Khương Mịch đã tiến vào viện của Vân Lan Thanh, phân phó không chút do dư: “Ngất đi rồi thì giội cho gáo nước lạnh, tỉnh lại tiếp tục đánh!”
“Vâng” Ngự Lâm quân quay người đi ra.
Vân Bách Tùng và Vân Ngọc Linh đã bị sự quyết đoán của nàng dọa sợ, Ai cũng không dám cầu xin thay Trần thị, sợ mình bị lôi xuống nước theo.
Dù sao hôm nay Vân Khương Mịch đến phủ Ứng Quốc.
Công, không chỉ là thân phận Minh Vương Phi, mà còn có Hoàng Thượng đứng sau lưng!
Nếu đắc tội nàng, chỉ sợ là sẽ không có quả ngon để ăn bên phía Hoàng Thượng.
Vân Khương Mịch nhìn Vân Lan Thanh sắc mặt tái mặt, đau lòng thu ánh mắt lại, ra lệnh cho pháp y: “Lan Thanh là một cô nương, không cần mổ xác để khám nghiệm”
“Khám nghiệm độc trước đi! Bổn Vương Phi nghỉ ngờ rằng, nàng ấy bị người độc hại”
“Vâng, Minh Vương Phi.” Pháp y khom người tiến lên.
Lấy công cụ ra từ hòm gỗ, mở miệng Vân Lan Thanh ra, bắt đầu xem xét khoang miệng và yết hầu.
Trong lòng Vân Ngọc Linh vô cùng run sợ, bởi vì hồi hộp và chột dạ, khăn gấm trong tay nàng ta đã bị vò nát đến biến đổi hình dạng.
Nàng ta hoàn toàn không ngờ rằng, Vân Khương Mịch sẽ mang theo pháp ý đến nghiệm thi!
Nếu như tra ra…
Đang suy nghĩ, bên tai chợt vang lên tiếng của pháp y: “Minh Vương Phi, Vân tam tiểu thư quả thật là bị người hạ độc!
Đây là cái chết vì bị hạ độc!” Ông ta cầm lấy ngân châm.
Chỉ thấy ngân châm đã biến thành màu đen, rõ ràng là có độc.
Ban nấy, ông ta dùng ngân châm, đâm vào đầu lưỡi Vân Lan Thanh Cho nên ngâm châm biến thành màu đen trong phút chốc.
Vân Ngọc Linh mềm cả hai chân, suýt nữa tê liệt ngã xuống đất.
Nhưng trước mắt không ai biết độc này rốt cuộc là do ai hạ, Vân Lan Thanh đã trúng độc như thế nào.
Nàng ta không thể tự mình rối loạn.
Vân Ngọc Lan hít sâu một hơi, cố gắng giữ tỉnh táo, đứng ở một bên tiếp tục cầm khăn gấm mà khóc: “Tam muội muội đáng thương! Rốt cuộc là ai nhãn tâm như thế!”
“Cha, cha nhất định phải tìm ra người hạ độc, làm chủ cho tam muội muội!” Vân Bách Tùng hiển nhiên cũng không ngờ đến Vân Lan Thanh là bị người ta hạ độc.
Sắc mặt ông ta xanh xám, tức giận đến mức run rẩy cả người: “Lẽ nào lại như thế! Là kẻ nào dám ngông cuồng như thế! Dám hạ độc với con gái của Vân Bách Tùng tai” Vân Khương Mịch cũng có chút bất ngờ nhìn ông.
Nếu nói như thế thì Vân Bách Tùng cũng không biết chuyện tối qua Vân Lan Thanh trúng độc?
“Ông không biết Vân Lan Thanh trúng độc?” Nàng vẫn là hỏi ra miệng.
“Tối hôm qua ta chỉ nghe nói Vân Lan Thanh đau bụng.
Vốn tính đến thăm, nhưng phu nhân nói đau bụng không có gì ghê gớm, có lẽ là Lan Thanh đến kì thôi.” Một người cha, nói đến chuyện này của con gái, cũng có chút ngại.
Vân Bách Tùng ho nhẹ một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng trên mặt mình.