Chốn Nam Hàn người qua kẻ lại. Người Nam Hàn đón đưa vội vàng. Đã mười năm rồi. Tiếu Nhi có còn nhớ chứ? Mùa đông năm đó, cái lạnh thấm ướt từng thớ thịt khô của cái xác tàn tạ đến thảm hại. Sơ Nhi nhẹ cầm lên cánh hoa không tên đã thôi khoe sắc thắm vì tàn lụi, khẽ khàng đặt lên cánh môi khô nẻ của cái xác. Sơ Nhi cong khóe môi, vẽ lên một nét cười trào phúng. Ngươi cư nhiên cũng có ngày hôm nay.
Đè tay lên ngực trái, Sơ Nhi gấp gáp ho ra một búng máu, máu buồn chẳng tươi chấm lên tuyết trắng vài đốm lổ loang. Tiếu Nhi, hẹn hắn kiếp sau. Kiếp sau đừng giận y lo chuyện bao đồng, mệt mỏi mà dẫm hoa. Đừng giận y leo lên núi cao chỉ để lãnh một vết thương dài, khó coi mà vò hoa. Đừng trách y không thú thê rồi giao chiến với chính ông già mình, dai đẳng mà thay ta lĩnh thương.
Mười năm, là mười năm qua y đợi ngày hôm nay. Để đến bên hắn. Hắn liệu có nhớ y không? Chắc hắn đang ở đâu đó, vu vơ vài câu thơ của thời đại rắc rối nào đó, đúng không? Hay đang chờ y ở chốn xa xôi nào đó? Có hay không? Sẽ đứng im để y cài lên mái tóc bạch kim kia, đóa hoa tử đằng phai sắc... Liệu hắn có còn nhớ?
Bình luận truyện