Ti Mệnh là vị thần quân đức cao vọng trọng, tay nàng vẽ ra kiếp số, định đoạt cay đắng ngọt bùi. Thế gian là thế cờ, công việc của nàng là chơi mãi một ván cờ triệu quân. Ti Mệnh thương Thiên Đế, thương đã vạn năm rồi. Nàng thẳng thắn và thô lỗ, chân thành và chính trực. Nàng yêu ai ghét ai không bao giờ giả vờ hay che dấu. Rung động trước Thiên quân, nàng liền đi tỏ tình. Ghen tuông với nữ nhân, nàng liền thanh toán các ả. Ti Mệnh chẳng sợ Thiên giới chê cười, chẳng sợ dư luận bàn tán, chẳng sợ kết thù kết oán, nàng chỉ sợ Thiên Đế không thương…
Trải qua vạn năm hắn vẫn thờ ơ như nước cuốn hoa trôi, lạnh lùng như gió cuối đông vươn theo hơi tuyết… Thất tình, Ti Mệnh liền đi mượn rượu giải sầu. Ai ngờ lại ngơ ngẩn bị rơi vào hỗn độn. Nơi đó là tù đày vĩnh hằng của Tam giới, không có ngày và đêm, không có đất và trời, không có mộng và tỉnh. Ở nhân gian có cô bé Nhĩ Sanh, mồ côi sống nhờ xin xỏ trộm vặt từ bà con hàng xóm. Nàng giỏi nhất là cái lớn gan. Nghe nói cánh rừng bên cạnh có nhiều yêu quái, Nhĩ Sanh vì bị đuổi đánh và liều mạng chạy vào. Cơ duyên khiến nàng gặp một chàng trai, hắn là nam nhân đẹp nhất nàng từng biết, duyên phận của nó bắt nguồn từ cái lưng quần.
Nhĩ Sanh cho rằng thành thân với hắn sẽ nở mày nở mặt, sau này có con thì hắn chạy đâu cho thoát. Tiếc là nam nhân coi bộ yếu ớt, hắn bị thương không nhẹ, suốt ngày ngồi im, buộc nàng phải đem chăn, tìm thức ăn cung phụng tử tế. Chuyện vẫn chưa tới đâu thì cả làng bị trúng thi độc, hóa dại mà cắn giết nhau. Đệ tử Vô Phương tiên môn hết lòng cứu độ chúng sinh, may mắn quen biết cặp vợ chồng có một không hai này. Trường Uyên phu quân nhà nàng có thân phận không nhỏ, nhìn hắn đi cũng cần người cõng nhưng vào giây phút quan trọng thì có thể đứng lên chém.
Bình luận truyện