Trịnh Gia Ý Hiên đang ở ngư thư phòng, trên tay hắn cầm một lá thư, cũng chẳng biết trong thư viết gì mà lông mày hắn nhăn nhúm lại thành một đoàn.
“Bệ hạ, chuyện này chúng ta nên giải quyết như thế nào cho phải?”
Người vừa mới hỏi chính là Điện tiền chỉ huy sứ Tô Khâm, cũng chính là trưởng tử của Tô Thái phó, huynh trưởng của Hiền phi. Là một người trẻ tuổi, lại vô cùng tài ba. .
||||| Truyện đề cử: Cầm Thánh Vương Phi |||||
Vì một nhà Tô thái phó trung nghĩa với triều đình, lại luôn thanh liêm, chính trực, nên mới được hoàng thượng vô cùng tín nhiệm và giao giữ nhiều trọng trách quan trọng.
Nghe Tô Khâm hỏi như thế, Trịnh Gia Ý Hiên suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Cứ cho người chúng ta án binh bất động như vậy, theo dõi thực hư như nào đã, tránh bứt dây động rừng. Chờ một thời gian nữa, nếu có gì bất ổn thì hẵng ra tay”
“Dạ, thần đã rõ”
Tô Khâm nhận được lệnh thì đứng lên hành lễ cáo lui.
Đợi Tô Khâm đi xa, Trịnh Gia Ỷ Hiên cũng từ từ đứng lên, mang theo lá thư đi đến bên cạnh lò lửa, sau đó ném xuống.
Nhìn lá thư đang cháy rụi trong lò lửa, tâm Trịnh Gia Ý Hiên cũng theo đó mà tàn theo. Nội dung trong lá thư khiến hắn vô cùng thất vọng. Lâm gia mà hắn luôn tin tưởng, vậy mà lại ở sau lưng hắn cấu kết với người khác làm hại hắn.
Nghĩ đến từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ nghi ngờ Lâm gia dù chỉ một lần.Không hẳn bởi vì đó là nhà ngoại hắn, mà là vì từ nhỏ đến lớn, hắn đã được những người trong Lâm gia quan tâm, chăm sóc rất chu đáo. Nhiều lúc còn thân thiết hơn những người thân ruột thịt của hắn. Nhất là từ khi mẫu phi hắn qua đời, hắn lại càng dựa dẫm vào Lâm gia hơn.
Từ khi hắn đăng cơ, có rất nhiều quan lại ngầm tố cáo với hắn việc Lâm gia làm càn, xem thường phép tắc, nhưng hắn đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Cũng bởi vì xem họ là người thân, nên hắn mới trở nên tin tưởng mù quáng.
Nhưng vào một hôm nọ, hắn phong phanh nghe được tin tức Lâm thừa tướng cấu kết với người của Yên quốc nhằm tạo phản thì hắn mới bừng tỉnh. Nếu thật sự Lâm gia không làm ra chuyện gì khuất tất, thì há cớ gì mà lại có nhiều tin đồn đến như thế.
Từ đó, hắn liền cho Tô Khâm đi điều tra, quả thật, là người của hắn đã tận mắt nhìn thấy Lâm thừa tướng có lén lút qua lại gặp mặt với vương tử Yên quốc một lần.
Không những thế, bọn họ còn thư từ qua lại với nhau rất nhiều lần. Quá đáng hơn, Lâm gia ở sau lưng hắn xây dựng một đội binh mã riêng ở ngoài hoàng thành.
Nghĩ đến đó, tay của hắn bất chợt nắm chặt lại. Gia chủ Lâm gia vừa là cửu cửu của hắn, cũng vừa là nhạc phụ của hắn. Vậy mà lại cấu kết với người khác để chiếm ngai vàng của hắn.
“Bệ hạ, người của Ngọc An cung cầu kiến”
Nghe tới ba chữ “Ngọc An cung”, không hiểu vì sao Trịnh Gia Ý Hiên lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Trước kia, hắn luôn cho rằng nàng là một người hiểu chuyện, dịu dàng nhất thế gian. Nhưng nay, hắn ngày càng thấy nàng trở nên quá đáng. Cũng không biết do nàng thay đổi, hay là do trước đây hắn vẫn chưa biết được bộ mặt thật của nàng.
“Hôm nay trong hậu cung đã xảy ra chuyện gì hay sao? Chứ vô cớ tại sao đức phi lại sai người tới cầu kiến trẫm vào giờ này”
Triệu thái giám thấy vẻ mặt giận dữ của hoàng thượng cũng lấy làm run sợ, hắn dè dặt đáp:
"Dạ bẩm, nô tài nghe nói sáng nay đức phi tới thỉnh an trễ, cũng không cho người đến Phượng Nghi cung bẩm báo. Vậy nên hoàng hậu nương nương sợ đức phi xảy ra điều gì không hay, liền vội vàng dẫn theo các vị nương nương khác đến Ngọc An cung thăm hỏi. Không ngờ đúng lúc tới cửa thì gặp đức phi đi ra ngoài. Đức phi lấy lý do tối qua…"
Nói tới đây, Triệu thái giám có chút vã mồ hôi: "Tối qua hầu bệ hạ vất vả nên mới tới trễ. Hoàng hậu nương nương thương xót đức phi nên cho người miễn thị tẩm ba tháng, phạt các cung nhân trong Ngọc An cung mười gậy, cùng nữa năm bỗng lộc".
Trịnh Gia Ý Hiên lúc đầu nghe thì có chút khó chịu vì đức phi tới trễ, nhưng sau đó thấy hoàng hậu xử trí như vậy thì sắc mặt hắn cũng có chút hòa hoãn. Thì ra, tân hoàng hậu này của hắn cũng có chút thú vị, xử xự lại vô cùng khéo léo. Rõ ràng biết đức phi được sủng sinh kiêu nên mới kéo dài thời gian tới thỉnh an, còn cố ý không cho người tới báo, vậy mà nàng ấy còn không thèm giận dữ, đã thế còn kéo một đám phi tần tới trước cửa Ngọc An cung.
"Đúng là thú vị".
Thấy hoàng thượng không có vẻ gì là tức giận, Triệu thái giám cũng thở phào nhẹ nhõm. Biết là hoàng thượng đang khen hoàng hậu, nên hắn cũng im lặng cúi đầu không dám dị nghị gì thêm.
"Ngươi ra trước cửa đuổi người hầu kia đi. Dặn nàng ta về nói với chủ tử của mình rằng đừng có rảnh rỗi không có việc gì lại sai người tới cầu kiến trẫm"
"Dạ, bệ hạ"
Triệu thái giám nhận lệnh rồi thối lui ra cửa. Nhưng còn chưa đi được vài bước thì đã bị hoàng thượng gọi lại.
"Sau người của Ngọc An cung tới ngươi cứ kiếm đại một lý do mà đuổi thẳng, không cần báo với trẫm"
"Dạ, bệ hạ"
Tại Ngọc An cung, tiếng đồ vật đổ vỡ vang lên không ngừng. Lâm Ngọc Nhi dùng hết sức mình hất hết những thứ trong tầm với.
Vẻ mặt nàng ta vô cùng tức giận, tân hoàng hậu mới nhập cung có hơn 2 ngày mà đã khiến nàng ta xảy ra đủ thứ chuyện. Đã vậy, hoàng thượng lại còn trở nên xa cách với nàng ta, giờ nàng ta không biết phải nên làm như thế nào cho phải. Cho người đến tận nơi cầu kiến hắn cũng không thèm đoái hoài tới.
Phượng Nghi cung, Uyển Linh lúc này đang ngồi chơi đùa cùng với đại hoàng tử. Nét mặt hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt.
Bên cạnh, Kiều Kiến Văn đang ngồi một bên chống tay lên mặt suy tư.
Dường như cảm thấy hắn có tâm sự gì đó, Uyển Linh liền buông lời hỏi thăm:
“Kiến Văn, ngươi đang thơ thẩn cái gì vậy? Tập trung đến nỗi ta gọi mấy tiếng cũng không trả lời”
Nghe thấy Uyển Linh hỏi mình, Kiều Kiến Văn mới hoàn hồn, sau đó rầu rĩ nói:
“Về Nguyệt Thần quốc cũng được mấy ngày rồi mà ta vẫn chưa nghe ngóng được chút tin tức gì về đại ca của mình cả, ta có chút lo lắng. Nhưng có một điều ta chắc chắn, rằng hắn vẫn còn sống chứ chưa chết như lời đồn”
“Ồ, tại sao ngươi lại biết hắn vẫn còn sống?”
“Ta có tới Hoà Thọ cung, đó là nơi ở của thái hậu, cũng là cô mẫu của ta. Có mấy con ma trong đó nói rằng sau khi Kiều gia bị xử tử, thái hậu có âm thầm cho người điều tra về cái chết của đại ca ta, nhưng có thông tin rằng hắn chưa chết, chỉ là không tìm thấy tung tích hắn mà thôi. Nên ta đoán rằng hắn chắc chắn sẽ còn sống”
Thấy Kiều Kiến Văn đáng thương như thế, Uyển Linh cũng rơi vào trầm tư suy nghĩ. Cái cảm giác hiện tại của hắn, nàng cũng hiểu được phần nào.
“Một thời gian nữa thái hậu sẽ hồi cung, lúc đó ta sẽ kiếm cách thăm dò cho ngươi”
“Cảm ơn ngươi, Uyển Linh”
Thấy Uyển Linh quan tâm đến mình như vậy, Kiều Kiến Văn cũng cảm thấy được an ủi phần nào.
Uyển Linh cười cười: “Ta với ngươi là gì mà còn cần cảm ơn cơ chứ?”