Vốn để ăn mừng lần thất tình thứ mười ba mà đi du lịch bộ lên núi, đang ở giữa sườn núi gặp mưa to tầm tã, muốn cũng không còn chỗ trốn, còn bi kịch thất lạc với đoàn lữ hành. Lục Sướng toàn thân ướt đẫm giơ lên ngón giữa với ông trời, rồi bị một đạo sấm sét đánh cho hôn mê. Lúc tỉnh dậy thấy mình ở một nơi cực kì lạ lẫm. Nói cho đúng là ở trong một khu rừng, nhưng rõ ràng Trung Quốc còn mấy cây đại thụ to cao dữ dội thế này à? Lạ lắm à nghen! Hắn còn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra với mình, ông trời có cần phải quăng hắn đến cái nơi “dân dã” này không. Sau một hồi thử nghiệm, nào là điện thoại không có sóng, la bàn chỉ loạn xạ... hắn suy ra một kết luận huy hoàng: cái khu rừng này không ở Trái Đất thân yêu của hắn và hắn đã xuyên không.
Không nghĩ rằng Lục Sướng vốn đường đường là một nam nhân chính cống lại có ngày được xuyên không. “Ngươi giống cái này, so với giống cái yếu nhất trong bộ lạc chúng ta còn nhỏ gầy hơn! Ế? Ngươi tại sao còn lùn nữa?” Hùng nhân đổi bên móng vuốt vỗ vai của hắn, đập hắn chúi người xuống đất. “Ta lần đầu tiên thấy giống cái cũng sẽ có vật này.” Sư nhân nhìn chằm chằm JJ của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói. “Không sao, cho dù có cái này cũng sẽ không ảnh hưởng hứng thú của chúng ta đối với ngươi! Ngươi là giống cái giỏi nhất.”
Một đám dã thú lưỡi chảy nước miếng vẻ mặt thèm thuồng nói. Lục Sướng không thể nhịn được nữa, nhìn trời điên cuồng hét lên:“Lão tử là giống đực…… Không đúng, lão tử là nam nhân!” Vâng, đã xuyên không còn gặp cái lũ thú nhân ngớ ngẩn này. Cuộc đời hắn vốn là một đường thẳng, nay vì một chút lầm lỡ mà rẽ ngang. Ai đó cho hắn mượn bờ vai đi, mệt mỏi quá rồi!
Bình luận truyện