Thủ Hộ

Chương 197: Cuộc chiến cấp độ diệt thế



Đã một tháng trôi qua và phật môn vẫn bình an, không như tưởng tượng của mọi nhân sĩ giang hồ. 

Hắc công tử tàn sát từ nam chí bắc, chém từ đông sang tây thế không thể cản khiến giang hồ nhiễm một màu đỏ. 

Thế nhưng phật môn vẫn an bình.

Bắt đầu có đủ loại suy đoán. Hắc công tử thương hương tiếc ngọc, Từ Hàng Tĩnh Trai từng có ân với Hắc công tử, Hắc công tử là con của môn chủ Phạm Thanh Huệ.

Một số người đã nắm được điều gì đó nên bắt đầu nương tựa vào Từ Hàng Tĩnh Trai.

Ánh trăng tròn lên cao, ngượng ngùng nấp sau tòa chủ phong của Từ Hàng Tĩnh Trai tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ thấm đẫm mặt đất. 

Đã ba tháng trôi qua, các môn phái lớn nhỏ trên giang hồ đã bị Hắc Công tử tiêu diệt không sai biệt lắm, hôm nay cả giang hồ đã chết lặng dưới sự tàn khốc của Hắc công tử.

Trên mảnh đất trống được lót đã hoa cương trên chủ phong. Lakjihal đứng đấy đạm mạc đối diện toàn bộ người của Từ Hàng Tĩnh Trai. Cậu chắp tay sau lưng đạm nhiên nói:

-Văn huynh cũng nên đi ra cho ta một câu trả lời chứ?.

Một bóng trắng trống rỗng xuất hiện trước Lakjihal, Ngọc Văn phe phẩy cây quạt giấy mỉm cười:

-Ta chờ Hạ huynh suốt, cuối cùng Hạ huynh cũng không nhịn được mà ra tay với Từ Hàng Tĩnh Trai.

-Văn huynh chơi đủ thì mong nhường một bước.

-Ha ha ha… thế sao được. Tuy rằng hiệp ước là ta sẽ không nhúng tay vào việc này nhưng không nói việc họ thuê ta đến bảo vệ, đã nhận ủy thác thì làm sao có thể bỏ giang dở đó được.

Lakjihal thở ra nhẹ nhàng một hơi sau đó bắt đầu ngưng tụ khí thế áp đến trước.

OANH!....

Ngọc Văn cũng dùng khí thế của mình chặn vững khí thế của Lakjihal, thế nhưng toàn bộ phần trên của ngọn núi đã bị thổi bay tan tành thành bột mịn phiêu tán trong gió.

Lakjihal nói với Ngọc Văn:

-Thôi thì chúng ta đánh một trận để kiểm nghiệm sự phát triển trong suốt thời gian qua, ta cũng đã đợi một trận đánh với Văn huynh từ khá lâu.

Ngọc Văn cười to sau đó rút thanh Kurogine từ hư không, quần áo của cậu cũng thay đổi thành quân trang của Grandown. 

Lakjihal từ không gian vương tọa lấy ra thanh Radefal và cả người cũng biến đổi ra một thân hắc y thường dụng của Godiment.

Cả hai bước đến trước và vung kiếm quét vào nhau

ẦM!...

Bầu trời bị xé toạc, không khí bị chấn vỡ tạo thành tiếng nổ dữ dội, cả dãy sơn mạch run rẩy muốn sụp đổ.

Hai người cũng không rời đi mà ngay tại đây chiến đấu, Lakjihal muốn mượn dư chấn để đánh giết toàn bộ nhân sĩ võ lâm còn sót lại, Ngọc Văn tương tự lợi dụng cuộc chiến để tàn phá trung nguyên và hủy diệt kế hoạch của tộc Slayer ở hành tinh này.

Kế hoạch này đã được hai người định ra từ ngay sau khi Phạm Thanh Huệ muốn đến nương nhờ Ngọc Văn, dưới một số lợi ích mà Lakjihal đồng ý giao ra thì Ngọc Văn đã sớm từ bỏ cuộc vui, tất cả chỉ là một hồi hài kịch hai người tạo ra cho cuộc chiến thêm phần gia vị đậm đà.

Phạm Thanh Huệ giờ đã hiểu, trong mắt của kẻ mạnh thì kẻ yếu chỉ có thể bị tùy ý bài bố, đùa giỡn, điều khiển,… không có một tia chống cự,… đến cả cái chết cũng không do chính bản thân… bi ai, thống hận, tuyệt vọng,… Trước mắt nàng là một đạo khí áp khủng bố thổi đến.

Mọi sự vật sống trên ngọn chủ phong sinh sinh bị biến thành than cháy và thổi tan tành thành tro bụi biến mất trong không khí, dãy núi bị phá tung hóa thành hàng nghìn mảnh vỡ văng đi hàng trăm dặm rơi xuống khắp trung nguyên tạo thành tai nạn diệt thế.

Kinh thành, Ankeri ngây ngốc nhìn bầu trời miệng thì thào vô thức:

-Hai thằng điên, tâm thần, bênh hoạn,… chúng đã bất chấp hậu quả, một khi trừng phạt của đệ nhị không gian rơi xuống thì,… hai tên tâm thần chết chắc… không,… không,…không… ta phải làm sao,… làm sao,… trốn cũng chết, ở lại chết sớm hơn,… trốn.



Hai người cận thân quần nhau bằng những chiêu thức đơn giản.

Lực lượng nguyên thủy dưới các đường kiếm tinh xảo của hai người tạo ra xung chấn cực đại bùng nổ ra bốn phương tám hướng khiến cuồng phong thổi quét, mây trời tan nát, sông núi, đất đai dập dềnh lênh xuống, đứt gãy.

Hai người qua lại từng đường kiếm cơ bản nhưng mang theo đạo vận của mỗi người, duy đồng nhất là đường kiếm của cả hai đều theo đuổi cực hạn hoàn mỹ, sự tính toán, sự dự phán, sự tinh tế về lực đạo,… cả hai gần như bất phân thắng bại trong kĩ năng chiến đấu hoàn mỹ.

Cả hai người bắt đầu vần dụng đến kiếm đạo, kiếm ý, kiếm hồn, kiếm tâm để so sánh với nhau.

ROẸT!....

Lakjihal vung kiếm sẽ toạt mặt đất thành vực sâu đánh gãy thế kiếm quét ngang eo của Ngọc Văn, kiếm khí của Ngọc Văn cũng xoắn đôi vùng đất sau lưng Lakjihal.

Kiếm lực của hai người liên tiếp va chạm vào nhau hàng trăm lần dữ dội khiến mặt đất bị cày nát tan hoang. Những tòa thành trì cách đó hàng trăm dặm cũng bị lật tung lên tan tành.

Lakjihal và Ngọc Văn tách nhau ra đứng thẳng trên không trung, cả hai đều không một tia mệt mỏi. Ngọc Văn khẽ vặn người cười thoải mái: 

-Khởi động tạm thời đã xong, chúng ta xem như ngang nhau về khoảng cận chiến cùng lực lượng cơ bản nhỉ?.

Lakjihal mỉm cười đưa tay vuốt kiếm:

-Xem như đi, cũng nên thả sức đánh một trận xem sức mạnh của bản thân đến đâu chứ?.

Hai người nói rồi đồng thời thả ra toàn bộ thực lực.

Lakjihal biến thân Vua Chiến Tranh tầng mười cao đến chín mươi chín mét, toàn thân giáp trụ đen tuyền phủ kín người, sau lưng là mười đôi cánh ánh sáng bạch kim phun trào lực lượng nguyên tố khủng khiếp, trên đầu là vòng sáng phát ra hào quang hoàng kim mang xung chấn cực đại khiến không khí ầm ầm nổ tung.

Thanh Rarefal biến lớn dài đến bảy mươi mét rung động khí lưu quanh mình một cách cuồng bạo.

Ngọc Văn chỉ thanh Kurogine về trước và toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng rực rồi chúng hóa thành một đôi cánh quang ảnh không lồ mang theo dao động lực khủng bố, thanh Kurogine bốc cháy ngọn lửa vàng hừng hực. 

Hai người lui về sau nghìn dăm rồi mỉm cười vung kiếm nhả ra kiếm khí xé nát trời đất đánh mạnh về nhau.

OANHHHHH!.

Hành tinh bị một đạo ánh sáng hình thập tự giá khổng lồ xoắn nát một góc. Ánh lửa, sấm sét, dung nham, hỗn hợp với khói đen tạo thành tình cảnh tan hoang của mặt đất.

Dưới chân Lakjihal và Ngọc Văn đã biến thành hố sâu không đáy, đôi cánh quanh ảnh của Ngọc Văn bị chém mất một góc trong khi Vua Chiến Tranh không một tia tổn thương.

Ngọc Văn nhíu mày:

-Cậu chưa dùng toàn lực?. Chiêu tới là chiêu kết thúc cuộc đấu.

Lakjihal nhếch môi từ trong Vua Chiến Tranh cất tiếng:

-Cậu cũng thế đúng chứ?. Một chiêu quyết thắng thua.

Cả hai yên tĩnh tích tụ khí thế. 

Không gian bốn bề vắng lặng không một tiếng động, những hạt bụi giữa hai người bị khí áp vô hình nghiền nát.

Lakjihal và Ngọc văn đồng thời đặt tay lên chuôi kiếm sau đó rút kiếm.

-TỐI CỰC – GIỚI HẠN CỦA CÁI CHẾT…..

-CHUNG CỰC – DIỆT THẾ KỸ…..

Hai đạo ánh sáng đen trắng bùng nổ dữ dội chiếu sáng cả một dải tinh hệ rồi ầm ầm va chạm vào nhau.

OANHHHHH!.....

Hơn mười hành tinh của hệ hành tinh bị thổi bay thành cặn nát, mặt trời trung tâm bị xé nát thành bốn mảnh và vỡ vụn sau đó nổ tung tạo thành hào quang lóa mắt, tiếp đó tất cả bị một khe nứt trong tinh không nghiền nát rồi hút vào không còn sót lại bất kì dấu vết.

Ngọc Văn đứng cách đó không xa, ánh mắt hơi ngưng tụ nhìn khe nứt đính ở giữa tinh không một lúc, cậu thở dài:

-Giới Hạn Của Cái Chết, rất sắc bén, rất mạnh. Có ẩn chứa đậm đặc thuộc tính thời gian, không gian, ánh sáng, bóng tối, sáng tạo, hủy diệt, cân bằng, phá hư, thuận. nghịch. Tuyệt vời.

Lakjihal liếc nhìn hệ hành tinh biến mất và đáp lời:

-Không kém cạnh, rất bá đạo Diệt Thế Kỹ, phát huy đến tột cùng thuộc tính hỗn nguyên do sự pha trộn hoàn mỹ của năm sáng thế nguyên tố, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Ngọc Văn mỉm cười không đáp, cậu liếc nhìn tinh không có điều tính toán sau đó cất bước vào một khe nứt không gian.

Lakjihal có thể cảm nhận được một luồng áp bách đến từ đệ nhị không gian song song. Sự trừng phạt đang kéo đến, cũng vừa lúc cậu chuẩn bị lột xác tiến hóa linh hồn.

Mảnh vỡ Linh Hồn đã được tập hợp lại sau khi cậu và Ngọc Văn nghiền nát tinh cầu này, nó hiện tại đang ở trong không gian vương tọa.

Lakjihal hít sâu một hơi sau đó cất bước vào một vùng không gian vặn vẹo.



Trở về đến không gian chân thực. Lakjihal tìm một hành tinh chết và ngồi xuống nhằm mắt tĩnh lặng.

UỲNH!....

Từ hư không phóng ra hàng trăm triệu sợi dây xích đen bóng ẩn hiện ma văn màu đỏ rực dữ tợn. Trên mỗi sợi dây vang vọng âm thanh gào thét thống khổ mang theo oán hận khôn cùng hướng đến Lakjihal. Cậu không chống lại mà tùy ý chúng quấn quanh xuyên thủng bản thân.

Tiếp đó là từng đạo lôi điện màu tím đen đánh xuyên qua tâng tầng không gian công phá về hướng Lakjihal, khi đánh vào trên người cậu thì chúng biến mất, Trên trán Lakjihal đổ ra mồ hôi lạnh vì đau đớn.

Đạo thứ nhất trong mười nghìn đạo lôi điện luyện hồn đã bắt đầu, xiềng xích trên người Lakjihal cũng chuyển màu, đây là sự biến đổi và chuyển hóa nghiệp lực. 

Cậu sẽ hứng chịu gấp trăm triệu lần đau đớn từ lôi điện luyện hồn do nghiệp lực nặng nề từ việc tàn sát hàng trăm triệu người. 

Những nghiệp lực này sẽ bị chuyển hóa thành lực nhân quả luân hồi, đây cũng là nhân tố cuối cùng Lakjihal còn thiếu để sáng tạo thế giới trở thành Sáng Thế giả.

Oanh!...

Đợt lôi điện thứ hai đánh thẳng lên linh hồn Lakjihal, đau đớn nhân lên hàng trăm triệu lần khiến cậu không kìm được mà hừ nhẹ. Một luồng khói trắng mỏng thoát khỏi miệng Lakjihal, đây là tạp niệm trong linh hồn của Lakjihal.

Lakjihal hai tay điểm liên tục vào tinh không để triệu hồi các nhân cách khác để tiến hành hợp nhất và tịnh lọc tâm trí. 



Trong thời gian chịu đựng lôi điện luyện hồn, Lakjihal cũng cho các nhân cách khác của bản thân tiến vào các vùng không gian vũ trụ để tôi luyện, dựa vào sự chênh lệch thời gian, Lakjihal có thể để các nhân cách khác tăng lên thực lực nhanh chóng sau đó trở về hợp nhất với bản thể để tịnh lọc.



-999.

OANH!....

AGHHHHH!....

Một tiếng gầm gừ của dã thú bị đau vang lên chấn vỡ không gian chung quanh.

Quá thống khổ, đã không thể chịu đựng được nữa,… toàn thân Lakjihal đã nứt vỡ vì mạch máu căng phồng bởi cơn đau, thế nhưng cậu không được phép ngã xuống,… vẫn còn hơn 9000 đạo nữa. 



Giưa tinh không mênh mông, một hành tinh chết màu đỏ trôi nổi, nếu quan sát kĩ thì có thể thấy màu đỏ trên hành tinh chính là máu tươi vẫn còn đang lưu chuyển, dòng óng ánh tràn đầy năng lượng tinh thuần nhất của vũ trụ chảy ròng ròng nhuộm đỏ cả hành tinh khổng lồ.

Chỉ còn một đạo cuối cùng nữa. Đã 9999 đạo lôi điện rồi.

Lakjihal lúc này toàn thân vỡ nát không còn hình người, máu từ trong người cậu vẫn chảy xuống do sức tái sinh mãnh liệt của một cường giả cấp Diệt Thế đỉnh cao, linh hồn Lakjihal đã bị chấn đến vỡ vụn nhưng trung tâm lại là một mảnh sáng chói ngưng tụ.

Dưới gương mặt đã vỡ nát, máu chảy đầm đìa, Lakjihal liếc nhìn đạo lôi điện cuối cùng đang phóng đến.

Đạo lôi điện luyện hồn cuối cùng là một dáng người cầm kiếm, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện dáng người đó và Lakjihal giống nhau đến kì lạ.

Ô… ô… 

Âm thanh hít thở không khí mãnh liệt của Lakjihal khiến không gian rung động mạnh. Các vết thương nhanh chóng khép lại, máu tươi trên người trôi đi. Lakjihal đứng thẳng eo chỉ kiếm đến trước đạo lôi điện.

Cả hai lao vào nhau và làm nổ tung lên ánh sáng chiếu sáng một góc tinh hệ. Ánh sáng hóa thành triệu triệu quang điểm như đón chào vị cường giả Sáng Thế mới ra đời.

Một dáng người từ giữa vô vàn quang điểm rơi xuống hành tinh chết nhuộm đẫm màu đỏ do máu tươi tạo thành. Không gian lại hồi phục sự yên tĩnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv