Lý Lạc Thủy cưỡi ngựa trắng bôn vó trên đường và vẫn còn suy nghĩ về câu nói cuối cùng của tiểu sư đệ Lạc Hạ.
Nàng biết sư môn có môn đoán mệnh thuật nhưng Lý Lạc Thủy không tin tưởng cho lắm. Tương lai dù sao vẫn là thứ mờ mịt.
Cách đó xa xa là một đội nhân mã đang đi về hướng Lạc Thủy.
Đạo bào xám thêu đồ án thái cực, là người Võ Đang. Lạc Thủy thả ngựa nhẹ bước hẳn.
-Không biết vị cô nương đây là người của môn phái nào?.
Một thanh niên tuấn dật bước ra trước hỏi thăm.
Lạc Thủy bình thản đánh giá người này, khí huyết trong sáng, ánh mắt lấp lánh, nội lực cuộn chuyển, cũng là một cao thủ trẻ tuổi, nàng hành lễ:
-Ta là Thủy Lạc, người của Tiêu Du phái, có lễ ra mắt các vị sư huynh Võ Đang.
-Tiêu Du phái?.
Mọi người nhìn nhau hơi nghi hoặc nhìn nhau, trong giang hồ các môn phái nhỏ bé cũng có hơn nghìn, Tiêu Du phái đúng là lần đầu họ nghe đến.
Thanh niên ánh mắt hơi nghi vấn nhưng cũng không chậm trễ:
-Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Phong Mộc đệ tử đời thứ hai mươi sáu phái VõĐang, không biết Thủy Lạc cô nương có phải cũng đang trên đường đếnThiếu Thuấn Sơn?.
-Chính là?.
-Vậy cô nương có muốn đồng hành cùng chúng tại hạ để dễ dàng chiếu cố cho nhau?.
Lạc Thủy ánh mắt hơi léo khi nhìn thấy đồ án cực nhỏ trên cổ áo Phong Mộc nhưng sau đó vẫn gật đầu.
…
Đêm buông xuống thảo nguyên hoang vu, đoàn người nhóm lửa và ngồi thành từng khu riêng biệt.
Là người võ lâm, ăn gió uống sương đối với bản thân đã thành quen, tất cả đều tĩnh tọa vận chuyển tâm pháp của môn phái.
Phong Mộc mang đến một bộ ly trà ấm nóng và mời Lạc Thủy.
Hắn tự mình rót ra và uống trước để tỏ vẻ không độc. Lạc Thủy điềm nhiên tiếp nhận sau đó hớp nhẹ và cùng đàm đạo với Phong Mộc.
Hai người đang đàm luận thì Phong Mộc bỗng ngẩng nhìn bầu trời và mỉm cười thì thào:
-Cũng đã đủ thời gian.
Lạc Thủy nhíu đôi mi tuyệt mỹ:
-Mộc huynh có ý gì.
Phong Mộc vỗ tay với các huynh đệ khác:
-Thuốc ngấm rồi đấy, mọi người nhanh đến.
Mười mấy người khác cũng đứng lên nhìn về hướng lạc Thủy với ánh mắt dâm tà cực độ. Lạc Thủy biến sắc:
-Các ngươi đã hạ thứ gì vào nước trà?.
-Phong Công Vô Ảnh độc, chỉ là khóa lại nội lực của cô lại thôi ha ha ha,… mà thực ra thì cô cũng chẳng cần đến nó nữa.
Lạc Thủy nhăn mày thật sâu:
-Các ngươi là người của phái nào?.
Phong Mộc vẫn một vẻ mặt quang minh chính đại:
-Mười ba tà phái, Hợp Hoan phái. Tam đệ tử của Mị Thiên Hồ - Thử Kiếp.
Phong Mộc thè chiếc lưỡi có săm hình chuột ra.
Lạc Thủy bỗng nhiên nở nụ cười, nàng liếc vào cổ áo của Phong Mộc nơi đó có một đồ án hình chuột cực nhỏ nhưng bằng cảnh giới nhãn lực nàng vẫncó thể nhìn ra.
-Thế là đã hiểu rồi, quả nhiên là phải cẩn thận với loài chuột.
Lạc Thủy bình tĩnh đứng thẳng người và rút kiếm. Chung quanh vang lên tiếng cười.
-Ngoan ngoãn cho đại sư huynh hưởng dụng đi cô nàng, muốn tự tử trước chúng ta là tuyệt vọng đấy, ha h….
Hắn chứa nói hết câu thì đầu rơi xuống đất, ánh mắt vẫn còn ẩn chứa sự nghi hoặc.
-Lũ dâm tặc, chết.
Lạc Thủy đạm mạc nói và kiếm quang tung bay trong bống tối của thảo nguyên.
…
Lạc Thủy cưỡi ngựa đến dưới chân núi Thiếu Thuấn Sơn, nàng vẫn còn bồihồi về tiên đoán thần kỳ của tiểu sư đệ Lạc Hạ trong hơn hai ngày saukhi giết sạch đám đệ tử của Hợp Hoan phái.
Lúc nói chuyện với Phong Mộc thì nàng đã thoáng chộc nhìn thấy được đồán hình chuột trong lưỡi hắn bằng nhãn lực nhạy cảm của mình.
Nàng liên tưởng đến lời tiểu sư đệ nên cẩn thận với từng hành động của đối phương.
Lúc uống trà của Phong Mộc nàng lặng lẽ dùng nội lực hóa nó thành khí và đưa ra ngoài thông qua ngón tay.
Đang lúc Lạc Thủy miên man suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
-Sư muội, nhanh đến nơi này.
Lạc Thủy ánh mắt sáng lên, là Vô Diệp sư huynh. Nàng thả người tiến đến và gặp bốn bóng người đang đứng sẵn nơi đó.
Hai nười nàng quen biết là Vô Diệp sư huynh và Nguyệt Như sư tỷ, haingười còn lại một nam một nữ, nam khí huyết như long, thần tuấn bấtphàm, nữ xinh đẹp uyển chuyển như tiên, hai người này nàng không biết.
Vô Diệp tiến đến giới thiệu:
-Đây là Uyên Nhạc huynh và Nhược Hàn cô nương của một ẩn thế môn pháiThiên Kiếm Sơn. Giới thiệu với hai vị người đây là tam sư muội của ta,Lý Lạc Thủy.
Uyên Nhạc mỉm cười như nắng ấm:
-Ra là vị sư muội, vi huynh có lễ. lần này đại hội Võ Lâm diễn ra trênThiếu Thuấn Sơn có phần nhộn nhịp hơn hẳn mọi năm, không biết là chuyệngì.
Vô Diệp nhíu mày nói:
-Ta đã thăm hỏi được rằng do gần đây trên giang hồ xuất hiện thảm ándiệt môn của hơn ba mươi sáu phái vùng Thất Xuyên. Một kẻ giấu tên đãgửi tin đến Thiếu Diệu Tự nói rằng hắn biết được hung thủ là ai nhưngkhông dám đứng ra, các cao tăng của Thiếu Diêu Tự đứng ra bảo chứng chohắn.
Uyên Nhạc trầm ngâm:
-Ta cũng nghe được ít nhiều về huyết án, cách hung thủ giết người tuyrằng vô cùng khốc liệt nhưng kiếm pháp quang minh chính đại. Xem rangười gây án là một trong số các cao thủ của chính đạo chúng ta.
Vô Diệp thở dài, ma đạo hay chính đạo tất cả chỉ cách nhau một từ.
…
Lakjhal bước ra ngoài động phủ và lặng nhìn bầu trời.
Cậu đến thế giới này đã hơn hai mươi năm, sức mạnh của cậu đã được ổnđịnh nhưng vẫn có một thứ áp chế khiến cậu không thể vận dụng quyền năng của bản thân, thứ đó ở thế giới này gọi là “thiên đạo”.
Trong phân tích của Lakjhal thì nó gọi là quy tắc áp chế.
Thế giới này không phải tự nhiên sinh thành mà được một tồn tại vĩ đạitạo ra, hắn đặt ra các quy tắc áp chế với thế giới để tránh sự xuất hiện của các cá thể hùng mạnh gây tan vỡ đối với thế giới này.
Nơi này không thể bắt sóng liên lạc với tập đoàn Grandown, hẳn nhiên tồn tại vĩ đại đó đã chuyển dời hành tinh Ear-the vào vùng không gian táchbiệt.
Thoát đi hành tinh này chỉ có một cách đó là khi chiến lực cơ bản cậuđạt đến một triệu Drastro và cởi bỏ phong ấn Vua Chiến Tranh, lúc đóchiến lực của cậu sẽ đạt đến một mức độ khủng bố đủ để phá tan khônggian giới của tồn tại vĩ đại.
Sau hàng loạt chiến quả thu hoạch được tại hành tinh Bão Từ và khônggian quyền năng của chiếc hộp Pandoras thì chiến lực cơ bản của Lakjhalhiện tại là mười nghìn Drastro, chịu quy tắc áp chế nên cậu chỉ có thểphát huy tối đa một Drastro. Đó là giới hạn sức mạnh cho thế giới này.
Nguyên nhân vì sao Lakjhal lại học cầm kì thi họa và chuyên chú vào thưtịch thì đó là cậu muốn thể nghiệm các loại đạo pháp tự nhiên theo ngônngữ của thế giới này, từ đó tìm ra đường ngộ đạo cho bản thân.
Một khi cậu ngộ được thì chiến lực sẽ một đường bùng nổ đến một triệu Drastro. Thế nhưng điều này hiển nhiên không dễ dàng.
Các bậc vĩ nhân trước kia trên mỗi lĩnh vực ngộ được đạo của mình đềutốn đằng đẵng tuế nguyệt, còn Lakjhal lại bao trùm mọi lĩnh vực.
Bỗng nhiên cậu nhìn về hướng tây nhíu mày, các sư huynh sư tỷ đang gặpnguy hiểm. Cậu quay về động phủ của sư phụ và cất tiếng trong trẻo:
-Sư phụ.
-Lạc Hạ?. Nếu con muốn xuống núi thì hãy đến Kiếm Mộ lựa chọn môt thanh kiếm cho mình. Đi đường cẩn thận.
-Đệ tử đi đây, người bảo trong sức khỏe.
Lakjhal xoay người đi ra sau núi để lại Vô Ưu Tử thở ra nhẹ nhàng.