Hạm đội phithuyền khổng lồ hơn 2000 chiếc của tập đoàn Drufal ngày hôm nay đã đếnđiểm tập kết tại trạm không gian G76, G76 cách nơi Lakjhal và Ngọc Vănđóng quân 19 năm ánh sáng.
Các thống lĩnh của đội Cánh Én rời phi thuyền chủ, họ tụ tập nhau ở mộtkhách sạn tại trạm không gian được xây dựng tại Pháp Vũ Trụ của tập đoàn quân sự Drufal.
Dẫn đầu đoàn thống lĩnh là một cô gái tóc đen trẻ tuổi vận quân phục màu xanh nhạt có viền đen.
-Tổng thống lĩnh Akane, sao lần này người lại hứng thú với đối thủ vậy?.
-Trong các trận đánh trước chỉ thấy người đưa ra chiến lược rồi bỏ về nhà.
-Các thống lĩnh đội Mắt Ưng và đội Báo Săn mà biết người đích thân ra trận chắc sẽ rơi tròng mắt ra ngoài.
Cô gái tóc đen đạm mạc liếc mắt:
-Bởi vì lần này là người quen, một đối thủ mà ta đã đợi ngày hắn bướcvào tinh không từ rất lâu rồi. Ta cũng không tự tin đến mức cho rằng chỉ ngồi nhà vẽ chiến thuật sẽ đánh bại được hắn.
Mười chín người khác nghe thế thì trầm trọng hẳn đi, Akane từ trước giờluôn có phán đoán chính xác cho mọi hành động của đội, cả đội dưới sựdẫn dắt của cô qua hàng nghìn trận đánh lớn nhỏ mà đã có được thứ hạngcao trong tập đoàn Drufal. Họ luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào cô gái trẻ tuổi này.
Akane suy nghĩ và nói:
-Trận chiến này sẽ phải có người hy sinh, hắn không phải là một đối thủmà ta có thể bảo toàn cho mọi người như trước được. Ta nói trước để các ngươi chuẩn bị tâm lý tốt nhất.
Các thành viên đội Cánh Én nghe thế thì cười lên thoải mái, từ khi đãdấn thân vào con đường chinh chiến thì cái chết đã nằm trong dự liệt của họ.
Akane thầm lắc đầu, cô không sợ một kẻ trong số họ chết đi, cô lo lắngnhững người khác trông thấy đồng đội bỏ mạng sẽ mất đi lý trí, điều tốikỵ trong chiến tranh.
-Cho các cấp dưới chuẩn bị sẵn sàng và điều chỉnh trạng thái tốt nhất,ngày mai chúng ta sẽ xuất phát về Vành Đai dung nham để bố trí.
-Vâng!....
Mọi người đứng thẳng lưng và hành lễ quân đội sau đó tản đi.
Akane bước ra ban công cao nhất của khách sạn tại trạm không gian G76 và ngẩng nhìn tinh không xa xăm:
-Ta đã chờ trận chiến này rất lâu rồi giáo sư Lavah Deperos, Kenshi cứ nhắc mãi với ta về ngươi.
…
Hôm nay hạm đội của Ngọc Văn tiếp đón một phái đoàn đến từ hành tinh bịchọn làm mục tiêu của trận chiến lần này – Hành tinh Simfure, cũng lànơi Lakjhal sinh hoạt dưới thân phận Aikawa Ayumu.
Trong số người đến có người quen của Lakjhal, là Dai – sensei, giáo sư của Haruna và Ma Nhai Thất Hiệp.
Ngọc Văn đã tiến về trạm không gian tối cao tại Pháp Vũ Trụ - Misipi đểnhận trang bị cho Lakjhal từ bộ phận trang thiết bị của tập đoàn, hơnnữa cậu cũng đi đến đó để dịch chuyển quân lực của mình từ lãnh địa ở Ẩn Vũ Trụ đến.
Lakjhal chịu trách nhiệm đứng ra để tiếp đón phái đoàn lần này.
Dẫn đầu phái đoàn là một thiếu nữ xinh đẹp có mái tóc vàng bồng bềnh,dáng người nhỏ nhắn nhưng ma lực khổng lồ lúc ẩn lúc hiện không thể dấuđược ánh mắt của Lakjhal. Cô là Nữ Hoàng của xứ pháp thuật Virie.
Theo sau nữ hoàng là hàng trăm cô gái có ma lực ẩn hiện cực mạnh, họ làcác giáo sư, pháp sư mạnh nhất ở Virie, cuối đoàn là các đệ tử, học sinh xuất sắc nhất trong đó có cả Haruna.
Một người khác đi bên cạnh Nữ Hoàng Virie không ai khác chính làEucliwood Hellscythe. Cô là đại diện của Địa Ngục, sau cô là các cườnggiả tối cao của Địa Ngục gồm Ma Nhai Thất Hiệp. Đại lục Megalo,….
Cuối cùng là phái đoàn của các Vampire Ninja. Seraphim cũng được cử theo cùng đoàn.
Lakjhal nhíu mày, cậu đã tránh cho chuyện này liên quan đến Yuu, thế nhưng hiện tại thì…
Cậu thở dài rồi cất bước khỏi phòng điều khiển của chiến hạm tối cao.
…
Cách đây hai ngày thì các thủy tinh quan sát được đặt ngoài tinh khôngcủa Virie đã truyền tín hiệu về, có hạm đội ngoài hành tinh thâm nhậpbên ngoài tầng khí quyển hành tinh này.
Nữ Hoàng Virie và các giáo sư, ma thuật sư cảm nhận được điều bất thường và uy hiếp đến từ hạm đội thần bí này, họ cũng thông báo đến Địa Ngụcđể có sự chuẩn bị.
Mọi người quyết định tiến về để có thể biết về ý định của khách không mời đến từ nền văn minh khác.
Đoàn người trong lúc chờ đợi thì cũng thoải mái quan sát không gian củachiến hạm khủng bố dài gần 100km này. Các loại ma trận cổ xưa tối nghĩa, các công nghệ, thiết bị tối tân, năng lượng kinh khủng chất chứa ở nơiđây…
Họ cảm nhận được sự đáng sợ về sức mạnh quân sự của riêng chiến hạm này, họ rất muốn biết là nền văn minh nào mới có thể tạo ra một thứ như vậy.
Đúng lúc này cảnh cửa mở ra.
Mọi người xoay người nhìn lại. Họ trên đường đến noi này thì thấy đủ các dạng sinh vật sống kỳ dị hoạt động trên chiến hạm, điều này khiến pháiđoàn khá tò mò về chủ nhân của chiến hạm.
Một thiếu niên dáng người cao gầy, gương mặt thanh tú tuyệt luân với đôi mắt sâu thẳm như tinh không, mái tóc dài đen tuyền tung bay theo mỗibước chân của cậu ta.
Mỗi bước đi của thiếu niên mang theo một giai điệu kỳ lạ làm không khí chung quanh như thay đổi vận luật theo.
Thiếu niên bước đến sau đó hờ hững quét mắt tất cả mọi người trong phái đoàn.
UỲNH!...
Một luồng uy thế kinh khủng đè áp đến tất cả mọi người như thiên hà đổ xuống.
Tất cả mọi người sắc mặt tái nhợt, họ có cảm giác như con kiến đang đốidiện với thần linh, không chút ý chí kháng cự dậy nổi trong người họ,tất cả đều có cảm giác muốn quỳ sập xuống trước ánh mắt như tinh khôngvô ngần đó.
Nữ Hoàng Virie nhíu mày và hừ lên:
-Đây là thái độ tiếp khách của người đến từ văn minh khác?.
Cô nói khiến áp lực giảm đi ba phần. Lakjhal hơi ngạc nhiên lên sau đó thâm ý nói:
-Đã đủ tư cách nói chuyện. Đây không phải là thái độ tiếp khách, đây làquy tắc giao tiếp trong tinh không này, các người còn chưa đủ tư cách để làm khách của ta.
Nữ hoàng Virie hơi thiếu kiên nhẫn lên tiếng:
-Vậy như thế nào mới có thể làm khách của quý ngài bất lịch sự đây?.
Lakjhal không nói mà lạnh nhạt đưa ngón tay nhấn đến hướng bên ngoài vũ trụ.
UỲNH!....
Một dải thiên thạch trôi nổi dài hàng chục nghìn dặm bị thổi bay thành bụi bặm phiêu tán trong tinh không.
Tiếp đó Lakjhal đưa bàn tay mảnh khảnh tạo một tư thế vặn xoắn huyền ảotrong ánh mắt kinh hãi, khiếp sợ tột độ của tất cả mọi người.
Chỉ thấy dải thiên thạch bị thổi tan như đảo chiều thời gian không phục hình dáng ban đầu.
Loại sức mạnh này!....
Quá khủng khiếp!...
Nếu muốn tiêu diệt tinh cầu này hắn chỉ cần nhấn ngón tay. Tất cả mọi người đều thấy mao cốt tủng nhiên.
Lakjhal không để ý đến biểu hiện của mọi người cất giọng bình thản:
-Trong tinh không này “nắm đấm to thì tiếng nói lớn” chỉ có một chân lý duy nhất, bất biến và tuyệt đối như thế.
Nữ hoàng Virie hơi nghiêng người nói:
-Ngài thắng được sự tôn trọng của chúng tôi, không biết lần này ngài đến hành tinh này có đự dịnh gì?.
-Không liên quan đến hành tinh các ngươi, hãy trở về đi, chúng ta sẽ nhanh chóng khỏi tinh hệ này thôi.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên khiến đáy mắt Lakjhal lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
-Sao cậu lại đuổi khách bất lich sự như thế chứ giám đốc Hall. Mọi người thứ lỗi cho ta về sự chậm trễ này, anh bạn này của ta không được tốttính cho lắm.