Mùi thuốc súng còn vương lại trên giấy. Nếu bình thường, chắc chắn chúng ta sẽ không thể nào ngửi ra được. Thế nhưng... Trác Hiên lặng yên nghe Cửu Châu phân tích. Cô trầm ngâm một lát, sau đó mở mắt ra, kiên định nhìn Trác Hiên:
- Chúng đã nghiền một chút thuốc súng trộn lẫn với bột giấy để làm ra mẩu giấy này. Trác Hiên, liên lạc với Lục nghị Phàm ngay lập tức.
Máy bay riêng của Lục Nghị Phàm được thiết kế tối tân bậc nhất, ngay cả số hiệu khắc trên máy bay cũng vào loại đặc biệt. Nhìn từng chồng túi xếp ngay ngắn, gọn gàng trên máy bay, Lục Nghị Phàm không ngừng cười thầm.
Anh lẩm bẩm trong miệng:
- Vẫn chưa đủ ba trăm sáu mươi lăm bộ. Đáng nhẽ phải tìm đủ, mỗi ngày Cửu Châu mặc một bộ. Vậy mới thú vị!
La Vân Thiên ngồi bên cạnh không nhịn được nữa, ngửa cổ lên trời cười như điên, bàn tay đập đập xuống đùi, đến nỗi chảy cả nước mắt.
Sắc mặt Lục Nghị Phàm lập tức sa sầm xuống.
- La Vân Thiên, cậu chết chắc rồi!
Bốp!
Dứt lời, một cú đấm tàn nhẫn tức khắc chế trụ trên má phải của La Vân Thiên. Anh bị đánh đau, ngã lăn xuống sàn máy bay, không ngừng đưa tay xoa má.
- Thống... Thống Đốc... em xin lỗi, em không cố ý cười anh!
Lục Nghị Phàm không thèm để tâm đến lời thanh minh của La Vân Thiên, quay ngoắt mặt đi, lại còn không quên xoa xoa lại bàn tay vừa đấm của mình.
La Vân Thiên vẫn chưa chịu câm nín, lại còn thêm đổ dầu vào lửa:
- Đàn ông khi yêu khác thật, tính cách thay đổi một trăm tám mươi độ!
Yêu?
Hai mắt Lục Nghị Phàm trợn tròn. Vì sao ngay cả Marianne và La Vân Thiên đều nói anh đã yêu Cửu Châu rồi nhỉ? Thế mà bản thân anh còn chưa nhận ra. Tình yêu là gì vậy mà lại khó khăn trong cảm nhận của anh thế?
Một loạt chuông điện thoại lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Nghị Phàm. Màn hình điện thoại hiển thị số của Cửu Châu. Gương mặt anh bỗng chốc trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.
Nhận thấy Lục Nghị Phàm không có ý định bắt máy, La Vân Thiên liền sốt sắng giục giã:
- Kìa, Thống Đốc, phu nhân gọi anh!
Mọi lần, Lục Nghị Phàm chắc chắn sẽ bắt máy ngay. Thế nhưng lần này, chỉ vì muốn gây bất ngờ cho Cửu Châu mà anh bình thản tắt luôn nguồn điện thoại, sau đó ném sang một bên, ung dung đáp:
- Tôi muốn xem phản ứng bất ngờ của phu nhân. Cô ấy chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm.
Cửu Châu gọi liền hơn mười cuộc điện thoại nhưng đầu dây bên kia đều chỉ vọng lại những tiếng tút dài. Tâm trạng cô lúc này vô cùng rối bời, lo lắng tới mức đi lại không yên. Một dự cảm chẳng lành liên tục xuất hiện trong đầu cô, khiến cô bất giác run lên liên tục.
Chồng cô lúc này đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Nếu đúng như Cửu Châu dự đoán, có khả năng thuốc súng sẽ được giấu ở trong máy bay. Lẽ nào, trong số những thuộc hạ được phái đi cùng Lục Nghị Phàm sang Anh lại có nội gián?
Trác Hiên gọi điện cho La Vân Thiên, thế nhưng điện thoại của Vân Thiên cũng đã tắt máy. Quái lạ, không thể gọi được cho bất kỳ một người nào trên máy bay.
Dường như sực nhớ ra điều gì đó, Cửu Châu liền quay sang nhìn Trác Hiên, gấp gáp mà nói:
- Mau tìm số điện thoại của Marianne cho tôi!
Marianne vừa nghe Cửu Châu trình bày sự việc, chân tay lập tức co rút.
- Máy bay của ngài Lục Vừa mới cất cánh khoảng ba mươi phút. Lục phu nhân, chúng tôi sẽ cố gắng tìm đủ mọi cách để liên lạc với chuyên cơ riêng của ngài Lục sớm nhất!
Cửu Châu thuận tiện lấy ra một tờ giấy, dùng bút ngoặc những đường vòng vèo trên đó. Lục Nghị Phàm đã đi được hai phần ba chặng đường. Hung thủ ắt sẽ không để máy bay nổ khi về gần đến địa phận quốc gia.
Lục Nghị Phàm là nhân vật quyền lực lớn, sức ảnh hưởng đã vượt xuyên hơn năm mươi nước. Trong trường hợp anh xảy ra chuyện chẳng lành, toàn bộ các quốc gia do anh đứng đầu thâu tóm lực lượng quân đội sẽ bắt tay vào điều tra vụ nổ máy bay lớn đến thế. Hung thủ đừng hòng thoát tội.
- Trác Hiên, máy bay sẽ hạ cánh ở đâu?
Nghe Cửu Châu hỏi, Trác Hiên ngẫm nghĩ một chút liền trả lời:
- Thống Đốc không thích ồn ào. Bình thường máy bay sẽ được hạ cánh ở ngoại ô thành phố, tại khu đất riêng của Thống Đốc.
- Đi thôi. Anh mau dẫn đường! Cử thêm một đội phá bom cho tôi!