Nghe nói ở thời thanh xuân, ai cũng có ít nhất một lần hối tiếc. Cô gái ấy hối tiếc vì lời thầm thương chưa kịp thổ lộ với cậu bạn cùng bàn. Anh kia hối tiếc vì ngày chia tay anh đã không níu kéo người con gái quan trọng nhất đời mình. Chàng trai nọ hối tiếc vì dám yêu cô bạn thân của mình mà không dám thừa nhận chỉ vì sợ mất đi tình bạn. Nhiều người vẫn hỏi, thanh xuân là gì? Xin được trả lời, thanh xuân là yêu, cũng là tiếc.
Nam nữ chính trong câu chuyện Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Ta có lẽ cũng chính là như vậy. Năm 18 tuổi, khi anh chuẩn bị nhập ngũ họ có một lời hứa với nhau tại nhà thờ. Anh nói cô đợi anh 10 năm, 10 năm sau anh nhất định sẽ quay trở về cưới em. Lúc đó cô biết anh đã có vị hôn thê nhưng cô vẫn gật đồng ý, hai mắt rưng rưng hứa sẽ đợi anh, cô đã hứa sẽ đợi anh, 10 năm hay cả đời, anh không đến, cô cũng sẽ không đi.
Mười năm trôi qua, cơ hồ như một cái khép mắt, họ gặp lại nhau tình cảm vẫn như ban đầu. Nhưng liệu họ có đến được với nhau khi vị hôn thê của anh vẫn ở đó, và khi cả bố mẹ anh và bố mẹ cô đều không muốn họ đến với nhau, khi tất cả mọi người đều nói tình yêu của họ giống như hoa bỉ ngạn cho dù yêu nhau đến mấy hoa lá cũng không thể gặp nhau. Xa cách, đau thương, chạnh lòng, trắc trở, sâu đậm, tình cảm của họ đều có đủ cả. Thế nhưng cái "đủ" ấy liệu có giúp họ đến được với nhau không. Mời bạn và cảm nhận bầu trời thanh xuân của họ, thậm chí cũng chính là của mỗi chúng ta.
Bình luận truyện