Giao nhân: người cá
***
"Cơ quan trong tháp Bạch Ngư này rất nhiều, nếu cô nương muốn tìm đồ, chỉ e là không dễ." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng nếu có chúng ta từ giữa tương trợ, hẳn là sẽ dễ dàng hơn một chút."
"Có điều kiện gì?" Tiểu Linh Tử cảnh giác.
Ôn Liễu Niên nói nhỏ bên tai nàng vài câu.
Tiểu Linh Tử khẽ nhíu mày.
"Thế nào?" Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nhìn nàng, vô cùng hiền lành.
"Nếu ta không đáp ứng thì sao?" Tiểu Linh Tử cắn răng.
Ôn Liễu Niên nói: "Vậy ta liền đem chuyện mị hồn nói cho Lưu bang chủ biết."
"Ngươi !" Tiểu Linh Tử khó thở.
"Cô nương cứ từ từ mà suy xét, tại hạ quả quyết sẽ không... Hắt xì, ép buộc." Ôn Liễu Niên xoa xoa mũi.
Hơi lạnh.
"Trong các ngươi ai là Thẩm minh chủ?" Tiểu Linh Tử hỏi.
"Thẩm minh chủ không có đến đây." Ôn Liễu Niên nói, "Cô nương có chuyện gì, nói với chúng ta cũng giống nhau thôi."
"Ngươi nói chuyện có chắc chắn không?" Tiểu Linh Tử trong lòng rõ ràng còn nghi ngờ hắn.
"Chắc chắn." Ôn Liễu Niên kiên nhẫn gật đầu, "Nhất ngôn cửu đỉnh."
"Đại nhân nhà ta là đệ nhất tài tử Đại Sở, được Hoàng thượng cố ý phái tới tra án." Vô Ảnh ở một bên chen lời, "Nếu ngươi cứ chần chờ không đưa ra quyết định, trời sẽ sáng."
"Thì ra là làm quan." Tiểu Linh Tử nói thầm, lúc trước Lưu Chấn Uy chỉ nói minh chủ võ lâm đến nhà, cũng không nhắc qua còn có một vị đại nhân từ triều đình đến, "Vậy ngươi với Hải Hoa nương có quan hệ gì?"
Ôn Liễu Niên nói: "Việc này nói ra thì dài, ta có thời gian giải thích, nhưng sợ cô nương không có thời gian nghe."
"Được." Thấy sắc trời dần dần hửng sáng, Tiểu Linh Tử tâm treo ngược đáp ứng, "Ta có thể làm giao dịch với ngươi, thế nhưng phải để ta thấy Thẩm minh chủ trước."
"Không thành vấn đề." Ôn Liễu Niên rất sảng khoái, "Sau bình minh ta sẽ nghĩ biện pháp, để cô nương thấy mặt minh chủ !"
Tiểu Linh Tử gật đầu, xoay người chạy về chỗ ở.
"Muốn thấy mặt ta?" Thẩm Thiên Phong sau khi nghe được, cảm thấy có chút khó hiểu, "Ngay cả đại nhân cũng không thể nói động nàng?"
"Nàng lang bạt giang hồ đã thấy qua nhiều sóng gió, nói vài câu khó mà nói phục." Ôn Liễu Niên nói, "Ta với nàng vốn không quen biết, trong lòng nghi ngờ cũng là chuyện bình thường. Mà bên trong võ lâm ai cũng biết minh chủ làm người quang minh lỗi lạc một thân chính khí, Tiểu Linh Tử nếu là có tâm hợp tác với nhóm chúng ta, minh chủ mới là người có thể khiến nàng tin phục nhất."
Thẩm Thiên Phong gật đầu: "Cũng được, đúng lúc Tiểu Cẩn cũng muốn hỏi nàng chuyện mị hồn."
"Thân thể Diệp cốc chủ sao rồi?" Ôn Liễu Niên thân thiết."Đã đỡ hơn rất nhiều, bất quá chỉ là không chịu hảo hảo ăn cơm." Thẩm Thiên Phong đau đầu.
Ôn Liễu Niên nghi hoặc: "Vì sao không chịu hảo hảo ăn cơm?"
Thẩm Thiên Phong: "..."
Ám vệ ở một bên đúng lúc giải thích: "Người bình thường sinh bệnh, đều không thèm ăn gì hết." Cũng không phải ai cũng giống như đại nhân, phát sốt còn muốn ăn giò heo.
Chúng ta đều thập phần sùng bái.
Sau khi trở về phòng ngủ, Ôn Liễu Niên lại cầm gương soi tới soi lui, mới lưu luyến không rời cởi y phục dạ hành, gấp ngay ngắn chỉnh tề bỏ vào trong ngăn tủ.
Không biết khi nào mới được mặc nữa.
Còn rất thích hợp.
Chỉ là hơi lạnh một chút.
Gần đây tháng ba có chút rét, bất quá có lẽ là vì ngày thường Ôn Liễu Niên ăn rất nhiều, thân thể trụ cột tốt, tuy nói hơn nửa đêm ở bên ngoài bị gió thổi, ngày hôm sau vẫn là thần thanh khí sảng rời khỏi giường, ăn xong điểm tâm thì cùng Diệp Cẩn một đường, đến thư phòng tìm Lưu Hướng Nam.
"Sao nhị vị lại đến đây." Lưu Hướng Nam có chút ngoài ý muốn, vội vàng kêu hạ nhân pha trà đưa vào.
"Thực không dám giấu diếm, có chút việc nhỏ muốn nhờ." Ôn Liễu Niên đi thẳng vào vấn đề.
"Không sao, đại nhân cứ việc nói." Lưu Hướng Nam gật đầu.
Ôn Liễu Niên nói: "Có liên quan đến Tiểu Linh Tử."
"Nàng ta?" Lưu Hướng Nam có chút ngoài ý muốn, vừa nghi ngờ dò xét, "Có phải Ôn đại nhân nghe được cái gì không?"
"Không phải Ôn đại nhân, là ta." Diệp Cẩn vừa mới khỏi bệnh, nhưng đầu vẫn còn rất choáng, sắc mặt nhìn qua không có biểu tình, "Nghe nói nàng bán nhân sâm giả?"
Lưu Hướng Nam mặt đầy vẻ xấu hổ, đây thật sự là mất hết mặt mũi.
"Lúc trước khi ở thành Bình Khê, Lăng nhi cũng từng bị một nha đầu bán dược giả lừa gạt, nghe qua hình như là cùng vị cô nương trong quý phủ này là một người." Diệp Cẩn nói, "Thiếu Vũ đang tìm khắp nơi trên giang hồ."
"Còn lừa gạt cả Thẩm công tử?" Lưu Hướng Nam hít một ngụm khí lạnh, "Đây..." Ám vệ Truy Ảnh cung còn đang ở trong nhà, nếu tin tức truyền ra ngoài thì phải làm sao?
"Lưu bang chủ cũng không cần lo lắng, chỉ là gọi ra xem thử mà thôi." Diệp Cẩn nói, "Nếu quả thật là cùng một người, vậy chỉ cần giao ngọc bội lúc trước lấy từ trong tay Lăng nhi ra, thì hai bên không ai thiếu nợ ai. Có Ôn đại nhân từ giữa biện hộ, Thiếu Vũ hẳn là sẽ không đến nổi vì chuyện này mà gây khó dễ cho Bình Lãng bang."
"Quả nhiên là sao chổi a." Lưu Hướng Nam liên tục giậm chân.
"Đi thôi." Diệp Cẩn đứng lên, "Xin Lưu bang chủ dẫn đường."
Lưu Chấn Uy từ sớm đã ra ngoài làm việc, sau viện chỉ có một mình Tiểu Linh Tử, thấy một đám người tiến vào, khó tránh khỏi có chút sửng sốt. "Mau giao đồ của Thẩm công tử ra đây !" Lưu Hướng Nam mở miệng liền giận dữ mắng.
"Đồ gì?" Tiểu Linh Tử đưa mắt nhìn Ôn Liễu Niên.
"Còn có thể là đồ gì, ngay cả Truy Ảnh cung ngươi cũng dám lừa gạt?" Lưu Hướng Nam nói, "Ngọc bội của Thẩm công tử đâu?"
"Mất rồi." Tiểu Linh Tử bĩu môi.
Nhìn nàng nhẹ nhàng bâng quơ không chút để ý như vậy, Lưu Hướng Nam tức suýt ngất, nâng tay lên liền muốn đánh nàng, lại bị Thẩm Thiên Phong ngăn lại: "Lưu bang chủ không cần tức giận, để vị cô nương này cân nhắc thêm chút nữa, có lẽ sẽ nhớ ra thì sao."
"Ta đã nói là không biết !" Tiểu Linh Tử hất váy, dứt khoát xoay người vào phòng.
Diệp Cẩn và Ôn Liễu Niên cũng đi theo vào.
"Thẩm minh chủ, ngươi cũng thấy đó, không phải ta không trả a." Lưu Hướng Nam còn ở bên ngoài giải thích. Cũng không biết nhi tử nhà mình rốt cuộc là trúng phải tà gì, sao lại muốn mang một tai họa về như vậy.
"Ngươi cũng thấy Thẩm minh chủ rồi, hẳn là yên tâm rồi chứ?" Trong phòng, Ôn Liễu Niên nhìn Tiểu Linh Tử nói, "Vị này là Diệp cốc chủ, là giang hồ đệ nhất thần y, nói vậy ngươi cũng là nghe qua."
"Thần y cũng sẽ sinh bệnh sao?" Tiểu Linh Tử nghi hoặc nhìn Diệp Cẩn, sắc mặt trắng bệch a.
"Thần y tất nhiên là sẽ sinh bệnh, thần tiên mới không sinh bệnh." Trước khi Diệp Cẩn xù lông, Ôn Liễu Niên đúng lúc giải thích, hơn nữa còn nói sang chuyện khác, "Hiện tại có thể nói ngươi tới Lưu phủ này, rốt cuộc là muốn tìm cái gì rồi chứ?"
"Lệ giao nhân." Tiểu Linh Tử nói.
"Cái gì?" Diệp Cẩn nhíu mày.
"Lệ giao nhân." Tiểu Linh Tử lập lại một lần nữa, "Trong Bình Lãng bang từng có qua giao nhân."
"Giao nhân?" Ôn Liễu Niên nghi hoặc, "Đây là vật Thượng Cổ chỉ có trong lời đồn, cô nương nghe được tin tức này ở đâu?"
"Lúc trước khi ở Lưu Hồi thôn, đã từng gặp qua một tên phi tặc, hắn nói hơn mười năm trước từng đến Bình Lãng bang, đã thấy qua giao nhân." Tiểu Linh Tử nói, "Là ở trong tháp Bạch Ngư."
"Không có khả năng." Diệp Cẩn lắc đầu, "Trên sách chưa từng ghi chép lại, cũng chưa bao giờ nghe người ta nói qua." Quỷ thủ tiền bối quanh năm ở đảo Nhiễm Sương tại Nam Hải, còn có Đại Minh Vương ở đảo Lạc Anh tại Đông Hải, cùng với thương đội Nhật Nguyệt sơn trang ngẫu nhiên cũng sẽ đến Nam Dương, nếu thật sự có giao nhân tồn tại, không có khả năng một chút tiếng gió cũng không có.
"Ta nói, là chính bản thân các ngươi không tin." Tiểu Linh Tử nói, "Vậy còn muốn giúp ta tìm không?"
"Chuyện đã đáp ứng cô nương, chúng ta tất nhiên sẽ làm được." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá cho dù thực sự có lệ giao nhân, trộm về thì có thể làm gì?" Đáng phải mạo hiểm trà trộn vào đây như thế.
"Chuyện này ngươi không cần biết." Tiểu Linh Tử bĩu môi, "Tóm lại ta nhất định phải tìm được."
Ôn Liễu Niên đưa mắt nhìn Diệp Cẩn, chỉ thấy vẻ mặt hắn như là đang suy nghĩ gì đó, lập tức cảm thấy có dự cảm không tốt. Dự tính sau khi trở về, Thẩm minh chủ hẳn là sẽ đau đầu, phải đi đâu tìm lệ giao nhân cho hắn.
"Các ngươi còn muốn hỏi chuyện gì nữa không?" Tiểu Linh Tử nói.
"Về hoa mị hồn trong Thiên Nhai Hải Các." Ôn Liễu Niên nói, "Còn nữa, Lưu Chấn Uy rốt cuộc là bị mê hoặc tâm trí như thế nào?"
"Bản thân Hải Hoa nương hết hi vọng với nam nhân, thì định ra một đống quy củ kì lạ với đệ tử, ngày thường ngay cả cửa cũng không thể ra, nếu ta không trồng chút hoa, chẳng phải là các nàng cả đời cũng sẽ không biết tư vị 'tình' là thế nào sao, tự nhiên khi không bị nhốt ở trên đảo." Tiểu Linh Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Chuyện không phải như ngươi nghĩ, bất quá chuyện này về sau rồi giải thích." Ôn Liễu Niên nói, "Trước nói Lưu Chấn Uy là bị sao vậy?"
"Cũng là bởi vì mị hồn." Tiểu Linh Tử lấy từ trong tay áo ra một bình sứ, "Chính là thứ này."
Diệp Cẩn tiếp nhận trong tay, mở nút lọ đổ ra tay ngửi ngửi.
"Uy !" Tiểu Linh Tử trừng to mắt.
"Cô nương không cần kinh hoảng." Ôn Liễu Niên nói, "Cốc chủ am hiểu dược vật thế gian, bách độc bất xâm."
"Thật không?" Tiểu Linh Tử rõ ràng không tin, "Vậy thì sao còn nhiễm phong hàn."
Diệp cốc chủ trong nháy mắt tiến vào trạng thái chuẩn bị xù lông. Bạn đang
"Khụ khụ !" Ãn Äại nhân tÆ°Æ¡i cÆ°á»i vân Äạm phong khinh(*), "Không bằng chúng ta nói vá» bình má» há»n nà y?"
(*) Vân Äạm phong khinh: nhà n nhạt nhÆ° mây, nhẹ nhà ng nhÆ° gió thá»i, không mà n Äến Äiá»u gì.
"Chá» là phấn hoa bình thÆ°á»ng, bá» thêm chút dược váºt khác." Tiá»u Linh Tá» nói, "Chá» cần Än và o má»t chút thì có thá» sản sinh ảo giác, dù cho cái gì cÅ©ng không là m, cÅ©ng sẽ cảm thấy bản thân Äang Äiên loan Äảo phượng, giá»ng nhÆ° Äặt mình trong cá»±c lạc nhân gian, sau khi tá»nh lại thì sẽ nhá» mãi không quên tÆ° vá» trong Äó, còn hÆ¡n cả khi hoan ái cùng nam nữ."
"Còn có loại dược nà y?" Ãn Liá»
u Niên giáºt mình.
"Ngá»i má»t chút cÅ©ng sẽ mê Äảo tâm trà ngÆ°á»i khác, vẫn là cách xa má»t chút thì tá»t hÆ¡n." Tiá»u Linh Tá» nói, "Không phải Äá»c dược, cho nên cÅ©ng không có giải dược, qua má»t thá»i gian không dÃnh váºt ấy, thì bản thân sẽ từ từ tá»t lên."
"LÆ°u Chấn Uy là Än xong dược nà y, má»i có thá» rÄm rắp nghe lá»i ngÆ°Æ¡i?" Diá»p Cẩn há»i.
"Äó cÅ©ng là bá»i vì do hắn háo sắc." Tiá»u Linh Tá» nói, "Bằng không ta cÅ©ng không có cÆ¡ há»i kê ÄÆ¡n."
Có thá» Äem má» dược là m giá»ng nhÆ° cá» Äá»c, tuy nói cÅ©ng không phải là thứ tá»t là nh gì, nhÆ°ng cÅ©ng là phải có chút bản lÄ©nh. Diá»p Cẩn thu bình má» há»n kia lại, nói: "Chúng ta sẽ Äi thÄm dò vá» chuyá»n giao nhân, bất quá cô nÆ°Æ¡ng Äúng lúc có thủ Äoạn nà y, không bằng là m thêm chút chuyá»n khác?"
"Chuyá»n gì?" Tiá»u Linh Tá» nói.
"Thá» há»i LÆ°u Chấn Uy Äá» hắn nói ra." Diá»p Cẩn nói, "Vì sao Äá»t nhiên lại muá»n gả muá»i muá»i mình cho ngÆ°á»i khác."
"Nếu là há»i ra Äược, Äá»i ta có lợi Ãch gì?" Tiá»u Linh Tá» há»i.
Diá»p Cẩn nói: "Nếu tháºt sá»± há»i ra Äược, thì ta sẽ mang ngÆ°Æ¡i Äến Quỳnh Hoa cá»c."
"Quỳnh Hoa cá»c?" Trong mắt Tiá»u Linh Tá» rõ rà ng phát sáng.
"Chá» Äó có rất nhiá»u kỳ hoa dá» thảo bên ngoà i không thấy Äược." Diá»p Cẩn nói, "Còn có Thái Y quán trong cung, ta cÅ©ng có thá» mang ngÆ°Æ¡i Äến má»t chuyến."
"Äược." Tiá»u Linh Tá» không chút nghÄ© ngợi, "Cứ quyết Äá»nh váºy Äi, ngÆ°Æ¡i là VÆ°Æ¡ng gia, lại là tức phụ Thẩm minh chủ, còn là cá»c chủ Quỳnh Hoa cá»c, không Äược gạt ngÆ°á»i."
"Tất nhiên tất nhiên." Ãn Äại nhân Äúng lúc cắt ngang má»t lần nữa, Äá» tránh tức phụ Thẩm minh chủ láºt bà n.
Má»t lúc lâu sau, Ãn Liá»
u Niên cùng Diá»p Cẩn má»t ÄÆ°á»ng Äi ra, LÆ°u HÆ°á»ng Nam Äứng lên nghênh Äón: "Sao rá»i, nà ng có giao ngá»c bá»i Thẩm công tá» ra không?"
"Nói ra chá» giấu rá»i, viá»c nà y cÅ©ng nên dừng á» Äây." Ãn Liá»
u Niên nói.
"Váºy thì tá»t." LÆ°u HÆ°á»ng Nam cuá»i cùng thá» phà o nhẹ nhõm, lại nói, "Tại hạ tất nhiên sẽ trừng trá» theo gia pháp."
"Váºy thì không cần, chung quy cÅ©ng là con dâu chÆ°a qua cá»a của LÆ°u bang chủ, ngÆ°á»i má»t nhà cÅ©ng không nên xÃch mÃch vá»i nhau." Ãn Liá»
u Niên nói, "HÆ¡n nữa còn tinh thông dược lý, trò chuyá»n rất hợp ý Diá»p cá»c chủ."
"A?" LÆ°u HÆ°á»ng Nam bá» kinh ngạc má»t chút.
"Ừm." Diá»p Cẩn bá»c áo choà ng, từ trong lá» mÅ©i nhả ra má»t chữ, tháºp phần lãnh diá»
m.
"Vá» sau nếu có cÆ¡ há»i, thì Äến lãnh giáo má»t chút." Ãn Liá»
u Niên nói, "Hôm nay trá» vá» trÆ°á»c."
"Ta tiá»
n chÆ° vá»." LÆ°u HÆ°á»ng Nam vá»i và ng nghiêng ngÆ°á»i, má»t bên cùng Äi trá» vá» má»t bên nghÄ©, nếu là nha Äầu Äê tiá»n kia có thá» khiến Diá»p cá»c chủ thÃch, cÅ©ng coi nhÆ° là má»t chuyá»n tá»t - Ãt nhất có thá» nói thêm nhiá»u lý do, Äá» ngÆ°á»i á» trong nhà thêm má»t khoảng thá»i gian.
Diá»p Cẩn vừa Äi vừa suy nghÄ©, lá» giao nhân a...
"Lá» giao nhân?" Thẩm Thiên Phong cÅ©ng là nghe nói lần Äầu.
"Ừm." Ãn Liá»
u Niên giúp má»i ngÆ°á»i pha trà , "Nhìn vẻ mặt lúc ấy của Tiá»u Linh Tá», hẳn là không phải nói dá»i."
"Nghe cÅ©ng chÆ°a từng nghe qua." Thẩm Thiên Phong nhìn Diá»p Cẩn, "Tháºt sá»± có hả?"
"Không biết." Diá»p Cẩn lắc Äầu, sau Äó chá»p chá»p mắt nhìn hắn, "Ta muá»n."
"Äược." Thẩm Thiên Phong gáºt Äầu, "Ta Äi tìm."
NgÆ°á»i còn lại Äá»u á» trong lòng cháºc cháºc, Äi tìm, ngay cả là cái gì cÅ©ng không biết.
"Từ nhá» Äến lá»n ta Äá»u á» Äông Hải, cÅ©ng chÆ°a từng nghe qua nÆ¡i nà o tháºt sá»± có giao nhân." Vô Ảnh nói, "Nghe Äá»n ngược lại là không há» Ãt, nhÆ°ng không ai sẽ cho là tháºt."
Ãm vá» cÅ©ng hiếu kì há»i Ãn Liá»
u Niên, nếu là tháºt sá»± có, váºy chúng ta nhất Äá»nh phải rá»i bến Äi tìm, nói không chừng còn có thá» Äến Long Cung là m khách.
Nhá»n không Äược chà xát tay.
"Ta cÅ©ng nói không rõ." Ãn Liá»
u Niên lắc Äầu, "Bất quá Äã có ngÆ°á»i gặp qua á» trong tháp Bạch NgÆ°, váºy thì và o Äó tìm thá» xem, nói không chừng sẽ có dấu vết Äá» lại."
"Ta Äi !" Vô Ảnh xung phong nháºn viá»c.
"Ta cÅ©ng Äi xem thá»." Thẩm Thiên Phong nói, "Nếu là cÆ¡ quan tầng tầng, Äi quá nhiá»u ngÆ°á»i ngược lại dá»
xảy ra chuyá»n, ngÆ°á»i còn lại á» Äây thủ Äi."
"Phải cẩn tháºn." Diá»p Cẩn vá» vá» ngá»±c hắn.
"Tất nhiên." Thẩm Thiên Phong cÆ°á»i cÆ°á»i, "Viá»c nhá» mà thôi, Äừng lo lắng."
Ãm vá» á» bên cạnh rất là tiếc nuá»i, minh chủ cÅ©ng quá hạo nhiên chÃnh khà rá»i, loại thá»i Äiá»m nà y, chẳng lẽ không phải nên nhân cÆ¡ há»i hôn nhau má»t cái sao?
So vá»i cung chủ nhà ta, quả tháºt là kém xa.