"Nếu thật sự tình đồng phụ tử, sao từ ngày xảy ra chuyện cho tới nay, cư nhiên ngay cả một lần lộ mặt cũng chưa thấy qua?" Ôn Liễu Niên nói, "Đừng nói là người thân, cho dù là dân chúng bình thường trong Vương Thành, gặp được ở trên đường cũng biết phải ân cần hỏi thăm một câu."
"Bên cạnh đại nhân thời thời khắc khắc đều có thị vệ hoàng cung bảo hộ, thân phận tiên sinh đặc thù, không tiện xuất hiện." Vô Ảnh giải thích.
"Vậy tiểu thiếu gia hiện tại vì sao lại ở đây?" Ôn Liễu Niên hỏi lại.
Vô Ảnh nghẹn họng.
"Huống chi công phu tiền bối, hẳn là vượt xa tiểu thiếu gia." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu là thật sự quan tâm lo lắng, đừng nói bên trong Ôn phủ có thị vệ hoàng cung, cho dù là có thiên binh thiên tướng, hẳn là cũng không ngăn được."
Vô Ảnh: "..."
"Thử hỏi thế gian này, nào có phụ tử như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Lúc bị thương thì mặc kệ, vừa nghe muốn thành hôn, lại tới cửa hỏi vì sao không hỏi qua hắn, đây là đạo lý gì?"
Vô Ảnh bị hắn làm cho nghẹn họng đến không nói được thành lời.
"Cho dù không phải phụ tử, ít nhiều gì cũng có danh phận sư đồ, đồ đệ sống chết còn chưa biết, sư phụ rõ ràng là ở trong Vương Thành, nhưng cũng không lộ diện." Ôn Liễu Niên nói, "Mặc kệ là tìm ai bình phán, cũng sẽ không cảm thấy tiền bối chiếm lý."
"Tiên sinh cũng là lo lắng." Vô Ảnh biện giải, "Hơn nữa vẫn đang nghĩ biện pháp, xem có thể khôi phục võ công cho thiếu gia không."
"A?" Ôn Liễu Niên vẻ mặt quả nhiên liền dịu đi một chút, "Vậy có kết quả không?"
"Không biết, bất quá nhìn ý tứ tiên sinh, hẳn là có biện pháp." Vô Ảnh nói.
"Vì sao không báo cho ta sớm một chút?" Ôn Liễu Niên trong lòng thả lỏng, bình tĩnh oán giận.
"Tiên sinh vẫn chưa hoàn toàn khẳng định, sao ta lại dám nói lung tung khắp nơi?" Vô Ảnh kháng nghị.
"Mặc kệ thế nào, hiện tại nói rõ ràng là được." Ôn Liễu Niên đứng lên, "Đi thôi, ta cùng ngươi một đường đi tìm tiền bối."
"Đại nhân muốn đi tìm tiên sinh?" Vô Ảnh sửng sốt.
"Vừa rồi ta hiểu lầm tiền bối, hiện tại tất nhiên là phải nhận lỗi." Ôn Liễu Niên nói, "Huống hồ đã tình đồng phụ tử, muốn thành hôn lại chưa tới cửa nói qua?"
Vô Ảnh liên tục khoát tay: "Vẫn là bỏ đi, bên cạnh đại nhân có đại nội thị vệ đi theo, nếu là nhìn thấy tiên sinh, e là sẽ gợi ra phiền toái không cần thiết."
"Ta có biện pháp khiến bọn họ không đi theo." Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.
Vô Ảnh phía sau lưng sợ hãi, vẻ mặt này tràn ngập biểu tình muốn gạt người a...
Ôn Liễu Niên một đường thong thả đi, đầu tiên là tìm Mộc Thanh Sơn, rồi sau đó liền trở về chỗ ở, gọi hai tên đại nội thị vệ lại đây.
"Đại nhân có chuyện?" Ảnh vệ hỏi.
"Ta ra ngoài một chuyến." Ôn Liễu Niên nói, "Các ngươi ở lại đây, hảo hảo bảo hộ đại đương gia.""Vậy đại nhân thì sao?" Ảnh vệ nhíu mày.
"Ta cùng với chư vị anh hùng Truy Ảnh cung một đường ra ngoài là được." Ôn Liễu Niên nói.
"Không bằng để Truy Ảnh cung ở lại đây bảo hộ đại đương gia?" Ảnh vệ nói, "Hoàng thượng có lệnh, đại nhân ở đâu, thì chúng ta liền ở đó."
Ám vệ cầm thịt nướng cùng điểm tâm, còn có một vò rượu lâu năm, hoan hoan hỉ hỉ nói nói cười cười chen vào.
"Suỵt." Ôn Liễu Niên làm thủ thế im bặt, ra hiệu Triệu Việt còn đang nghỉ ngơi ở bên trong.
"Ba ngôi sao trên cao, soi rọi niềm vui khắp nơi a !" Một người trong đó rõ ràng đã rất say, thanh âm quả thật vang dội.
Ôn Liễu Niên giậm chân, lôi kéo hắn chạy ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu dặn dò: "Hảo hảo bảo hộ đại đương gia !"
"Thế nhưng..." Đại nội thị vệ còn chưa kịp nói chuyện, Ôn Liễu Niên liền đã bị ám vệ Truy Ảnh cung giữ chặt, thả người nhảy ra đầu tường.
Thương thế Triệu Việt khá nặng, bọn họ tất nhiên không dám bỏ người lại đuổi theo Ôn Liễu Niên, cũng chỉ có thể an ủi bản thân người Truy Ảnh cung tuy nói hơi não tàn một chút, nhưng võ công vẫn là nhất đẳng nhất cường, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Đa tạ chư vị." Ôn Liễu Niên ngồi ở trên một thân cây, "Chỉ cần có thể rời khỏi Ôn phủ là được rồi, chẳng biết có thể thả bản quan xuống không?"
"Tự mình đi thì rất chậm." Ám vệ đưa thịt nướng cho hắn, "Đại nhân cầm đi, chúng ta mang ngươi qua đó."
"Thế nhưng tiền bối phái Vô Ảnh tới thông truyền -- nha !" Ôn Liễu Niên đột nhiên bị đẩy rớt xuống đại thụ, lập tức sợ đến mức mặt trắng bệch.
Ám vệ thả người tiếp được hắn, mang theo một đường đi về phía chỗ ở của Vân Đoạn Hồn.
Vô Ảnh còn đang ở Ôn phủ ăn điểm tâm, cảm thấy đại nhân có phải là bị chế trụ rồi hay không, sao nửa ngày rồi còn chưa thấy trở về.
Vân Đoạn Hồn đang ở trong viện luyện võ, một chiêu một thức cực kỳ thong thả, giống như là đang nghiên cứu cái gì đó.
Ám vệ hai người hai bên xách Ôn Liễu Niên, lặng lẽ không một tiếng động ngồi xổm đầu tường.
Ôn Liễu Niên chào hỏi: "Tiền bối hảo."
Vân Đoạn Hồn: "..."
Ám vệ thả Ôn Liễu Niên vào trong viện, liền vui sướng cáo từ, ước chừng qua một hồi lại đến đón.
"Sao đại nhân lại đột nhiên đến đây?" Đợi sau khi ám vệ rời đi, Vân Đoạn Hồn hỏi, "Vô Ảnh đâu? Sao không cùng nhau trở về."
Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói: "Hẳn là còn ở Ôn phủ uống trà ăn điểm tâm."
Vân Đoạn Hồn: "..."
Rốt cuộc là có bao nhiêu điểm tâm ngon, sẽ ăn đến say mê quên mình như thế?!
"Tiền bối." Ôn Liễu Niên cười hì hì ngồi ở bên cạnh hắn, lại chen chút cùng nhau. Vân Đoạn Hồn nói: "Lại muốn làm gì?"
"Cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn hỏi tiền bối một chuyện." Ôn Liễu Niên thân thiết kéo cánh tay của hắn lại.
Vân Đoạn Hồn cảm thấy sự tình không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Nghe tiểu công tử nói, tiền bối có biện pháp khôi phục võ công cho đại đương gia?" Ôn Liễu Niên cơ hồ muốn chen hắn đến trên mặt đất.
Vân Đoạn Hồn: "..."
"Tiên sinh đừng trách cứ tiểu công tử, là ta lừa hắn nói ra." Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói.
Vân Đoạn Hồn dở khóc dở cười: "Đại nhân ngược lại là rất thẳng thắn."
"Cho nên là có thể hay là không thể?" Ôn Liễu Niên có chút sốt ruột.
"Không thể." Vân Đoạn Hồn lắc đầu, "Gân mạch hao tổn võ công bị phế, đừng nói là ta, cho dù là lão thần tiên, chỉ sợ cũng không có biện pháp."
"Vậy..." Ánh sáng trong đáy mắt Ôn Liễu Niên nhanh chóng nhạt dần xuống.
"Không tin?" Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ lưng hắn.
"Tin." Ôn Liễu Niên nói, "Không chỉ là tiền bối, còn có Thẩm minh chủ, Tần cung chủ, còn có tiểu vương gia, đều nói như vậy." Một người còn tính là có khả năng phán đoán sai, nhưng nhiều cao thủ cùng nhau nhận định như vậy, chính mình muốn không tin cũng khó.
"Tình trạng A Việt gần đây thế nào?" Vân Đoạn Hồn hỏi.
"Hắn đã biết công lực của mình bị phế, bất quá tinh thần cũng không quá sa sút." Ôn Liễu Niên nói, "Huống hồ cũng không quan trọng."
"Không quan trọng?" Vân Đoạn Hồn không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.
"Là không quan trọng." Ôn Liễu Niên nói, "Chúng ta muốn thành thân, đây mới là chuyện quan trọng."
Vân Đoạn Hồn: "..."
"Vốn dĩ mấy ngày nay nghe thấy tiền bối không để ý tới, ta có hơi tức giận một chút." Ôn Liễu Niên xoa bóp mặt mình, "Bất quá thôi, đến lúc đó Hoàng thượng đại khái cũng tới, nếu tiền bối không tiện lộ diện, vậy ta liền sai người đưa rượu mừng đến."
"Ngươi còn tức giận sao?" Vân Đoạn Hồn bị chọc cười.
"Không được sao." Ôn Liễu Niên than thở, "Nào có ai làm sư phụ như vậy, ngay cả mở miệng ân cần hỏi thăm cũng không có."
"Không ân cần hỏi thăm, không đại biểu ta không đem việc này để ở trong lòng." Vân Đoạn Hồn nói, "Lúc ngươi vừa tới, nhìn thấy ta đang làm cái gì?"
Ôn Liễu Niên nhanh chóng nói: "Tạo dáng."
Vân Đoạn Hồn: "..."
"Tiền bối nói tiếp đi." Ôn Liễu Niên vô tội nhìn hắn.
"Võ công bị phế tất nhiên không có biện pháp khôi phục, nhưng không đại biểu không thể luyện lại từ đầu." Vân Đoạn Hồn nói.
"Luyện lại từ đầu?" Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn.
Vân Đoạn Hồn gật đầu: "Kỳ thật lúc vừa mới bắt đầu, ta từng nghĩ tới, muốn phế bỏ một thân công phu của hắn trước, đợi sau khi cởi bỏ ba chỗ đại huyệt bị bịt kín, thì luyện lại từ đầu."Ôn Liễu Niên ngốc ngốc há miệng, cư nhiên còn có loại chuyện này?
"Nhưng cảm thấy hành động này quá mức mạo hiểm, cho nên muốn kéo dài một phen, xem thử có thể tìm được biện pháp tốt hơn hay không." Vân Đoạn Hồn nói, "Hiện tại đã xảy ra biến cố, có lẽ là ý trời cũng không chừng."
"Ta biết mà." Ôn Liễu Niên cơ hồ vui muốn khóc, "Tiền bối thật sự là người tốt !"
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: "Chỉ là có đường có thể đi mà thôi, về phần phải làm thế nào mới ổn thỏa, ta còn đang cẩn thận tự hỏi một phen."
"Có đường đi vẫn luôn là chuyện tốt." Ôn Liễu Niên cầm tay hắn, "Nếu thật sự có thể đi, ta nhất định mời tiền bối ăn giò heo lớn như vầy !"
Vân Đoạn Hồn: "..."
"Vậy ta trở về trước!" Ôn Liễu Niên vui mừng khôn xiết.
"Đã đến đây rồi, thì ở lại ăn cơm đi." Vân Đoạn Hồn nói, "Ta viết một phong thư, ngươi giao cho Diệp cốc chủ."
"Được được được !" Ôn Liễu Niên dùng sức gật đầu.
Giờ cơm chiều, Vô Ảnh nằm sấp ở trên bàn, bụng đánh trống gọi bậy.
Đại nhân đi đâu rồi a.
"A, tiểu công tử sao còn chưa đi." Mộc Thanh Sơn vừa vặn đi ngang qua tiền thính, sau khi nhìn thấy liền bị kinh ngạc một chút.
Vô Ảnh: "..."
Đi?!
Vì thế buổi tối hôm nay, vì trấn an tiểu Vô Ảnh chịu khổ bị mọi người quên lãng, Mộc Thanh Sơn cố ý mang hắn đến Sơn Hải Cư ăn một bữa no nê, lúc gần đi còn đóng gói năm hộp điểm tâm đào tô.
Ôn Liễu Niên cũng ợ một hơi, cảm thấy mỹ mãn cáo biệt với Vân Đoạn Hồn, đến trước hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang đưa thư cho Diệp Cẩn, rồi sau đó liền vô cùng cao hứng trở về Ôn phủ.
"Chạy đi đâu vậy?" Triệu Việt đang ngồi trong thư phòng chờ hắn.
"Đi tìm Vân tiền bối." Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh hắn, cười hì hì.
"Lại lừa được cái gì hả?" Triệu Việt buồn cười.
"Sao lại có thể là hăm dọa lừa gạt." Ôn Liễu Niên bất mãn, "Ta vẫn luôn không hăm dọa lừa gạt người khác." Hướng đến phi thường nói đạo lý, rất có tố dưỡng cao thượng của người đọc sách.
"Thật không?" Triệu Việt ôm hắn đặt ngồi lên trên đùi mình.
"Thật." Ôn Liễu Niên gật đầu.
Triệu Việt cười vỗ vỗ hắn: "Đừng nháo nữa, đi tìm tiền bối làm gì?"
"Muốn thành hôn, cũng phải nói một tiếng." Ôn Liễu Niên nói, "Tiền bối không tiện đến uống rượu mừng, đến lúc đó chúng ta đưa một ít qua là được."
"Sư phụ một lòng muốn dạy công phu cho ta, chỉ tiếc khiến lão nhân gia hắn thất vọng rồi." Triệu Việt thở dài.
"Đã nói tốt không đề cập tới chuyện này." Ôn Liễu Niên nói, "Phải toàn tâm toàn ý nghĩ chuyện thành thân !""Chỉ biết thành thân." Triệu Việt xoa bóp của hắn mũi.
"Tất nhiên, ta sốt ruột." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Muốn cưới ngươi về nhà nhanh một chút."
Triệu Việt: "..."
Cưới?
"Mọi chuyện đều đã an bài xong xuôi rồi, ngươi chỉ cần an tâm chờ là được." Ôn Liễu Niên vỗ vỗ bả vai hắn, vẻ mặt rất là nghiêm túc.
Triệu Việt cảm thấy, giống như hết thảy mọi chuyện đều phản ứng ngược.
"Đi, theo ta đi ngủ !" Ôn Liễu Niên kéo hắn đứng lên, rất có tư thế thổ phỉ đoạt vợ.
Vì thế mọi người liền trơ mắt nhìn Triệu đại đương gia oai hùng cao lớn, bị Ôn đại nhân một đường kéo về phòng ngủ.
Quả nhiên là rất giật mình.
Tuy nói Hoàng thượng chọn ngày, nhưng Ôn phu nhân vẫn là tìm Đại Sư tính một quẻ hung cát, cũng có thể chắc chắn một chút.
Ôn đại nhân cùng nương mình thắp hương, rồi sau đó tươi cười xán lạn kéo trụ trì đến góc tường: "Nếu là việc vui kéo dài thời hạn, vậy bản quan liền đến miếu này ở một năm, ăn chút thức ăn chay tu thân dưỡng tính, cũng có thể không tiếp tục nghĩ chuyện chốn hồng trần."
Trụ trì sắc mặt trắng bệch.
"Đại sư, ngày này thế nào a?" Ôn phu nhân hỏi.
"Không tồi không tồi." Đại sư bận rộn không ngừng gật đầu, thiên hoa loạn trụy thổi phồng một phen, đem ngày tốt thổi thành là trăm năm khó gặp, thế nhưng phải nhanh chóng thành thân, ngàn vạn lần không thể bỏ qua !
"Thật sự tốt như vậy a?" Ôn phu nhân kinh hỉ.
"Đó là tất tất nhiên." Đại Sư nhanh chóng phụ họa, ai dám chậm trễ việc vui của Ôn đại nhân, nếu thật sự đến miếu này ăn một năm, chỉ sợ tiền bột gạo đều phải tăng gấp đôi -- Chung quy sức ăn nổi tiếng toàn bộ Vương Thành a, nghe nói một lần có thể ăn tám cái bánh nướng ba chén canh.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.
Mọi chuyện hết thảy đều rất thuận lợi a.
Rất tốt rất tốt.
Muốn thành thân, hỉ yến tất nhiên mở ở Sơn Hải Cư, còn mượn hết tất cả tửu lâu xung quanh, mới có thể miễn cưỡng ứng phó đủ khách. Dân chúng trong thành cũng là vui sướng, rảnh rỗi liền tới giúp một tay, lại thuận tiện đưa chút cá khô thịt khô, coi như là hạ lễ tùy phần tử. Mộ Hàn Dạ cùng Sở Uyên sau khi thương nghị xong chuyện đào bới thủy mạch, vốn dĩ là muốn về đại mạc Thất Tuyệt quốc, nhưng vừa nghe có thể uống rượu mừng, thì cũng dứt khoát không đi, đầu tiên là phái ảnh vệ bên cạnh tới hỗ trợ còn chưa đủ, về sau liền tự mình mang theo Hoàng Viễn ngày ngày đến cửa, chỗ nào đông người thì chạy đến chỗ đó, thậm chí khi thiếu nhân thủ, một hơi hỗ trợ chuyển mười mấy vò rượu.
"Thất Tuyệt vương đừng nên tự mình động thủ nữa a." Quản gia kinh hãi đảm chiến, tuy nói đây là Hoàng thượng nước khác, nhưng cũng là Hoàng thượng a, nào có đạo lý làm công việc nặng nhọc này."Không sao." Mộ Hàn Dạ nói, "Đúng lúc mượn cơ hội học tập phong tục tiệc cưới Đại Sở một chút."
Hoàng Viễn ở bên cạnh cảnh giác: "Vì sao phải học tập chuyện này?!"
Mộ Hàn Dạ nắm chặt cơ hội nói: "Nếu là khi nào rảnh rỗi buồn chán, chúng ta lại thành thân thêm lần nữa, tóm lại cũng không có chuyện gì làm."
Hoàng Viễn: "..."
Mộ Hàn Dạ đột nhiên kỳ nghĩ: "Không thì chọn cùng một ngày với Ôn đại nhân đi?"
Hoàng Viễn rất hi vọng bản thân chưa bao giờ quen biết qua người này.
"A, sắp rớt xuống rồi !" Trong tiểu viện bên cạnh, Thẩm Thiên Lăng kinh hô.
"Chíp !" Tiểu Phượng Hoàng cũng che mắt, tuy rằng cánh rất ngắn, nhưng vẫn là phải che tượng trưng.
Ám vệ phi thân giúp đỡ, đem đèn lồng lớn màu đỏ treo về lương phòng một lần nữa.
"May mắn may mắn." Thẩm Thiên Lăng thở phào, tiếp tục mang theo người bận rộn.
Tiểu Hồng giáp lang ngốc ngốc chạy một trận, cảm thấy hơi chán, liền ghé vào trong rìa bình nhìn.
Hồng giáp lang ghé vào trong một đống cát mịn, không nhúc nhích, hơn một nửa thời gian đều đang ngủ gà ngủ gật.
Tiểu Hồng giáp lang chen ở bên cạnh nó, tự mình lắc xúc tu chơi.
"Đang làm gì vậy?" Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn.
"Phối chút dược cho đại đương gia." Diệp Cẩn chà xát tay.
"... Cái này không cần đi?" Thẩm Thiên Phong dừng một chút.
"Vì sao không cần?" Diệp Cẩn khó hiểu.
"Đêm tân hôn, tất nhiên là theo hưng trí mà đến." Thẩm Thiên Phong tổ chức chọn từ một chút, "Không cần dùng đến dược vật."
Diệp Cẩn trừng to mắt nhìn hắn.
"Ta... Lại nói sai gì hả?" Thẩm Thiên Phong cẩn thận thử hỏi.
Diệp Cẩn nói: "Đây là dùng để trị thương."
Thẩm Thiên Phong: "..."
Thật sao?
"Đã nói ngươi đừng có suốt ngày pha trộn với cái tên lưu manh Tần Thiếu Vũ kia a !" Diệp Cẩn hùng hổ xắn tay áo, đẩy người ngã ngồi trên ghế, "Về sau cách xa một chút, nghe chưa !"
Thẩm Thiên Phong gật đầu.
"Suốt ngày đều nghĩ cái thứ gì đâu không !" Diệp Cẩn kéo cổ áo hắn.
"Được được, ta sai rồi, được không?" Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ hắn, "Đứng lên."
Diệp Cẩn ngạo kiều: "Không !"
Thẩm Thiên Phong: "..."
Vì thế một nén nhang sau, Thẩm Thiên Lăng hoan hoan hỉ hỉ ôm Tiểu Phượng Hoàng đến tìm tẩu tử mình, kết quả còn chưa tiến vào phòng, thì lại nhanh chóng xoay người bình tĩnh bước ra ngoài.
Ta cái gì cũng không nghe được.
Ban ngày ban mặt, cũng không biết thu liễm một chút."Một hai ba, đón lấy a !" Trương Uẩn ôm một vòng đoạn vải đỏ lớn, dùng sức ném lên nóc nhà.
"Đẹp !" Dân chúng vây xem nhiệt liệt vỗ tay.
Trương đại nhân có chút tự hào.
"Hôm nay Hoàng thượng không ra ngoài, trong thành thế nhưng náo nhiệt giống như đang ăn tết vậy đó." Trong Hoàng cung, Tứ Hỉ công công cười nói, "Mọi người đều biết Ôn đại nhân thích ăn uống, nghe nói trong phủ nhận được vài xe thịt khô lớn."
"Thật hả?" Sở Uyên bật cười.
"Dạ, sau đó đại nhân lại bàn bạc với đại đương gia, đơn giản tìm một mảnh đất trống lớn, muốn làm tiệc cơ động." Tứ Hỉ công công nói, "Dân chúng trong thành chỉ cần đến, thì đều có thể ăn được hỉ yến."
"Vậy thật đúng là náo nhiệt." Sở Uyên đặt sổ con trong tay xuống, "Hạ lễ chuẩn bị thế nào rồi?"
"Hồi Hoàng thượng, đã dựa theo danh mục quà tặng chuẩn bị đủ." Tứ Hỉ công công nói, "Đang ở trong quốc khố, chờ đến ngày thành thân thì đưa qua."
"Đã là ngày vui của Ôn ái khanh, thì đưa thêm hạ lễ đi." Sở Uyên nói.
"Dạ !" Tứ Hỉ công công dè dặt cẩn thận hỏi, "Hoàng thượng muốn thêm vật gì?"
"Ngọc đà la." Sở Uyên nói, "Đúng lúc Triệu đại đương gia bị trọng thương vừa mới khỏi, sau khi ăn tiên dược vào, hẳn cũng có chút công hiệu bổ dưỡng."
"Này..." Tứ Hỉ công công trên mặt lộ vẻ khó xử.
"Như thế nào?" Sở Uyên trêu ghẹo, "Ngươi luyến tiếc?"
"Hoàng thượng nói đùa." Tứ Hỉ công công hoảng sợ, "Chỉ là..." Chỉ là lúc Tây Nam Vương đưa tới, nói là trên đời khó tìm, từng dặn dò qua nhiều lần muốn Hoàng thượng tự mình dùng, về sau thậm chí có vài phần ý tứ hiếp bức, bây giờ liền tùy tùy tiện tiện lấy đem cho người khác?
"Äi Äi." Sá» Uyên nói, "Trẫm không cần, cÅ©ng không phải hiếm lạ gì."
"Dạ." Tứ Há» công công trong lòng thá» dà i, xoay ngÆ°á»i rá»i khá»i Ngá»± ThÆ° phòng.
Dá»±a theo quy củ, má»t Äêm trÆ°á»c khi thà nh thân, hai ngÆ°á»i không thá» gặp mặt, Triá»u Viá»t vá»n dÄ© muá»n Äến SÆ¡n Hải CÆ°, thế nhÆ°ng lúc sau Má»c Thanh SÆ¡n nghi hoặc nói: "Váºy ngà y mai, Äá»i chiêng trá»ng là phải cùng Äại ÄÆ°Æ¡ng gia, từ SÆ¡n Hải CÆ° thá»i Äến Ãn phủ sao?" Trái ngược a ! Chẳng lẽ không phải là nên xuất phát từ Ãn phủ, Äón ngÆ°á»i trá» vá» sao?!
"Nà y..." NgÆ°á»i còn lại cÅ©ng lâm và o trầm tÆ°, mấy ngà y nay Äá»u báºn chút viá»c nhá» không Äáng ká», ngược lại liá»n quên mất chuyá»n nà y.
"Váºy ta ra ngoà i á» là Äược." Ãn Liá»
u Niên rất là dứt khoát.
"CÅ©ng chá» có nhÆ° thế." Thẩm Thiên LÄng gáºt Äầu, "Äại ÄÆ°Æ¡ng gia á» lại trong nhà Äi."
Ãn lão gia lại bắt Äầu Äau Äầu -- Vì sao suá»t má»t chuyá»n hôn nhân từ lúc bắt Äầu cho Äến bây giá», Äá»u lá» ra má»t cá» cảm giác thác loạn Äiên Äảo?
Sau khi dùng cÆ¡m xong, Ãn Liá»
u Niên vô cùng cao hứng thu tháºp bao phục, cùng Lục Truy má»t ÄÆ°á»ng Äến SÆ¡n Hải CÆ°.
Triá»u Viá»t: "...""Trá» vá» thôi, cÅ©ng ngủ sá»m Äi." Báºn rá»n nhiá»u ngà y nhÆ° váºy, Ãn phu nhân từ lâu Äã bá» má»t chết, chá» muá»n nhanh chóng là m xong xuôi viá»c hôn nhân, có thá» an an á»n á»n ngủ má»t giấc. Lúc trÆ°á»c khi xá» lý viá»c vui của hai nhi tá» trÆ°á»c cá»ng lại cÅ©ng không bằng lần nà y, cÅ©ng không phiá»n lòng bằng chuyá»n nà y.
TrÄng vừa lên, cả VÆ°Æ¡ng Thà nh huyên náo má»t ngà y rá»t cuá»c cÅ©ng dần dần an tÄ©nh lại.
"Trá»i sao còn chÆ°a sáng." Má»c Thanh SÆ¡n ghé và o cá»a sá» nhìn.
"Trá»i vừa má»i tá»i." Thượng Vân Trạch dá» khóc dá» cÆ°á»i, ôm ngÆ°á»i và o trong lòng mình, "NgÆ°Æ¡i nói vì sao không sáng?"
"Trong lòng sá»t ruá»t." Má»c Thanh SÆ¡n trá» vá» á» chÄn, vẫn là không muá»n ngủ.
"Äại nhân muá»n thà nh thân, ngÆ°Æ¡i gấp cái gì." Thượng Vân Trạch xoa Äầu hắn.
"Má»i lần muá»n là m Äại sá»±, Äá»u sẽ xảy ra sai lầm." Má»c Thanh SÆ¡n nói, "Sá»m là m xong má»t chút cÅ©ng an tâm."
"Lúc trÆ°á»c là có Thanh Cầu quấy rá»i, hiá»n tại kẻ xấu dÄ© nhiên bá» mạng, sao có thá» còn sẽ có sai lầm." Thượng Vân Trạch nói, "Huá»ng há» Äây cÅ©ng không phải viá»c hôn nhân của má»t mình Ãn Äại nhân, gần Äây dân chúng cao hứng thà nh cái dạng gì, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng nhìn thấy rá»i, ai mà không muá»n uá»ng rượu mừng của Äại nhân, cÅ©ng hảo dÃnh chút phúc khà sao VÄn Khúc. Nếu ai dám á» Äây quấy rá»i, chá» sợ không cần Äại ÄÆ°Æ¡ng gia Äá»ng thủ, dân chúng cÅ©ng sẽ không bá» qua cho hắn."
"Äại nhân hiá»n tại tất nhiên cÅ©ng ngủ không Äược." Má»c Thanh SÆ¡n ngá»i dáºy, Äá»t phát kỳ thầm nghÄ©, "Không thì ta Äến ngủ vá»i hắn."
"Nếu ngủ không Äược, cÅ©ng là cao hứng Äến ngủ không Äược." Thượng Vân Trạch xoay ngÆ°á»i Äè hắn lại, "NgÆ°Æ¡i nghÄ© ai cÅ©ng giá»ng nhÆ° ngÆ°Æ¡i sao, thà nh thân so vá»i Äánh nhau còn khẩn trÆ°Æ¡ng hÆ¡n."
"Äánh nhau lại không cần cá»i y phục." Má»c Thanh SÆ¡n than thá».
"Sao?" Thượng Vân Trạch buá»n cÆ°á»i, "Cái gì?"
"Cái gì cÅ©ng chÆ°a nói." Má»c Thanh SÆ¡n che miá»ng lại.
"Thì ra sợ cá»i y phục a?" Thượng Vân Trạch ghé và o lá» tai hắn nói nhá».
"Má»i không sợ !" Má»c Thanh SÆ¡n Äá» mặt.
"Tháºt sá»± không sợ hả?" Thượng Vân Trạch kéo Äai lÆ°ng của hắn ra, thanh âm dần dần bao phủ trên cánh môi, "Váºy chúng ta thá» xem."
...
SÆ¡n Hải CÆ° không phải khách Äiếm, bất quá cÅ©ng có má»t chá» phòng ngủ, là nÆ¡i bình thÆ°á»ng Lục Truy dùng Äá» nghá» tạm, lúc nà y theo lý ÄÆ°Æ¡ng nhiên bá» trÆ°ng dụng.
Äá»m chÄn Äá»u má»i tinh, Ãn Liá»
u Niên lÄn qua lá»n lại á» trên giÆ°á»ng, ngá»i má»t há»i nằm sấp má»t há»i, sau Äó lại á» trong phòng qua lại xoay quanh, kÃch Äá»ng Äến ná»i không cần nói cÅ©ng có thá» hiá»u.
Bên ngoà i tiá»u viá»n, không chá» có Äại ná»i thá» vá», còn có ám vá» Truy Ảnh cung cùng Nháºt Nguyá»t sÆ¡n trang -- Và o lúc nà y, cÅ©ng không thá» xảy ra nhiá»
u loạn gì.
Nhìn bóng ngÆ°á»i trong phòng không ngừng Äung ÄÆ°a, Äại ná»i thá» vá» cùng ám vá» Nháºt Nguyá»t sÆ¡n trang Äá»u cảm thấy, tâm tình Äại nhân tháºt sá»± là không tá»i, Äến bây giá» còn chÆ°a ngủ. Váºt biá»u tượng giang há» sau khi phân chia Än xong má»t bao Äáºu tằm, thấy Ãn Liá»
u Niên còn Äang Äi qua Äi lại muá»n chóng mặt, vì thế liá»n nghÄ© có nên bà y má»t bà n mạt chược ra xát hay không, kết quả kế hoạch còn chÆ°a chá» thá»±c thi, liá»n bá» ngÆ°á»i còn lại vây quanh Äánh má»t tráºn, Äà nh phải khóc lóc từ bá».Chúng ta chá» là muá»n an ủi Äại nhân mà thôi a !
Tiá»u Äá»ng bá»n quả thá»±c vô tình !
Má»t Äêm nà y Äá»i vá»i má»i ngÆ°á»i mà nói, Äá»u là vô cùng lâu dà i -- Ngoại trừ Má»c Thanh SÆ¡n.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên buá»i sáng ngà y thứ hai sau khi tá»nh lại thì hắn bá» Äau eo Äau lÆ°ng, bên ngoà i Äã mÆ¡ há» truyá»n Äến tiếng pháo, nói là Triá»u Viá»t Äã xuất phát, dá»± tÃnh láºp tức nói muá»n Äón Äại nhân trá» vá».
"A?" Má»c Thanh SÆ¡n khóc không ra nÆ°á»c mắt, Äạp già y liá»n chạy ra bên ngoà i, kết quả bá» Thượng Vân Trạch Äỡ lấy má»t phen, "Chạy cái gì?"
"Sao ngÆ°Æ¡i lại không gá»i ta dáºy sá»m má»t chút, sắp trá»
rá»i." Má»c Thanh SÆ¡n sá»t ruá»t.
"Äã giao cho Thẩm công tá» là m rá»i." Thượng Vân Trạch ôm hắn trá» và o trong phòng, "Hảo hảo Än hết bát cháo, chá» cần chá» Äến xem bái ÄÆ°á»ng là Äược."
"Äá»u tại ngÆ°Æ¡i !" Má»c Thanh SÆ¡n thá» phì phì kéo tóc hắn.
"Ừ ừ, Äá»u là lá»i của ta." Thượng Vân Trạch dá» hắn Än cÆ¡m, "Äến, há miá»ng."
Má»c Thanh SÆ¡n dùng sức nuá»t má»t ngụm cháo xuá»ng, vẫn còn Äang tức giáºn !
Thượng Vân Trạch tá»n má»t Äá»ng sức lá»±c, má»i nhá»n Äược cÆ°á»i.
Cà ng nhìn cà ng ngá»c.
Cà ng ngá»c cà ng khiến ngÆ°á»i thÃch.
Trong SÆ¡n Hải CÆ°, Ãn Liá»
u Niên Äã thay xong há» phục Äá» rá»±c, Äang cắn hạt dÆ°a.
Thẩm Thiên LÄng ôm Tiá»u Phượng Hoà ng ngá»i á» Äá»i diá»n hắn, cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.
Có phải là sai á» Äâu rá»i không, vì sao nhìn qua Äại nhân lại giá»ng lÆ°u manh nhÆ° thế.
"Äến gặp Äại nhân, vì sao phải lén lút nhÆ° thế?" Ngoà i SÆ¡n Hải CÆ°, Hoà ng Viá»
n bỠép buá»c ngá»i xá»m trên cây vá»i Má» Hà n Dạ, cảm thấy phi thÆ°á»ng muá»n khóc.
"Suỵt..." Má» Hà n Dạ nhìn hắn là m thủ thế im bặt, "Chúng ta Äến phÃa trÆ°á»c xem thá», có thá» trá»m khÄn voan cho A Hoà ng Äá»i hay không."
Hoà ng Viá»
n cảm thấy, bản thân sá»m muá»n gì cÅ©ng có má»t ngà y sẽ bá» ngÆ°á»i nà y là m tức chết.
"Äến rá»i Äến rá»i, Äại ÄÆ°Æ¡ng gia Äến rá»i !" Ãm vá» lá»n tiếng gá»i.
Ãn Liá»
u Niên nhanh chóng Äem hạt dÆ°a còn lại cho Tiá»u Phượng Hoà ng, còn mình thì Äứng lên vá» vá» y phục, còn chÆ°a Äợi Thẩm Thiên LÄng má» cá»a, liá»n tá»± mình Äi bá» ra ngoà i, tháºp phần tá»± giác.
Thẩm tiá»u thụ: "..."
Tiá»u Phượng Hoà ng từ trong lòng hắn tránh Äi ra, cÅ©ng vặn vẹo vặn vẹo Äi theo phÃa sau, xem náo nhiá»t.
Triá»u Viá»t Äang chá» á» phÃa dÆ°á»i.
Dân chúng cÅ©ng nhón chân, vẻ mặt Äá»u là trà n ngáºp kÃch Äá»ng.
"ChÃp !" Khi xuá»ng cầu thang không chú ý, hai móng vuá»t của cục bông vÆ°á»ng và o nhau, lÄn lá»c xuá»ng dÆ°á»i.
Ãn Liá»
u Niên nhanh chóng ôm lấy nó.
"ChÃp..." Tiá»u Phượng Hoà ng còn chÆ°a hoà n há»n.
Xoa xoa cục bông nhá» trong lòng, Ãn Liá»
u Niên tá»± mình rá»i khá»i khách Äiếm.
Ãm vá» tÆ°Æ¡i cÆ°á»i cứng ngắt á» trên mặt, sao lại không phải là công tá» nhà ta Äi ra trÆ°á»c, trình tá»± không Äúng a.
TrÆ°Æ¡ng Uẩn che lá» tai, dùng hÆ°Æ¡ng châm và o Äầu dây pháo, dân chúng tại hiá»n trÆ°á»ng cÅ©ng cao hứng phấn chấn nháo thà nh má»t mảnh.
Ãn Liá»
u Niên nhìn hắn cÆ°á»i.
Vá»n dÄ© là có cá» kiá»u Äến, hiá»n tại nhìn thấy hắn cÆ°á»i, Triá»u Viá»t Äá»t nhiên sá»a lại chủ ý, ôm ngÆ°á»i má»t ÄÆ°á»ng nhảy lên lÆ°ng ngá»±a, xoay ngÆ°á»i phóng nhanh vá» Ãn phủ -- Má»t khắc cÅ©ng không muá»n tách ra.
"ChÃp !" Tiá»u Phượng Hoà ng Äược Ãn Liá»
u Niên ôm và o trong ngá»±c, nghiêm túc xòe cánh nhá», ngá»c mao trên Äầu Äón gió thá»i phần pháºt.
Chiêng trá»ng kèn má»t bên Äuá»i theo á» phÃa sau, má»t bên khóc truy, lúc trÆ°á»c mÆ°á»n bà má»i Äến theo cá» kiá»u, cÆ¡ há» cÅ©ng muá»n chạy tắt thá».
Äâu có ai thà nh thân nhÆ° váºy, tức phụ tá»± mình sá»t ruá»t chạy xuá»ng lầu thì cÅ©ng thôi Äi, tân lang lại mặc ká» Äá»i Äón dâu, cÆ°á»p ngÆ°á»i liá»n cưỡi ngá»±a chạy nhÆ° Äiên trá» vá», dù chạy vá» sá»m, giá» là nh cÅ©ng sẽ không Äến trÆ°á»c Äâu a !
Rá»t cuá»c là gấp cái gì...