Người ta có câu, nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý, có duyên, ắt sẽ nên duyên, trốn tránh cũng chẳng thể giải quyết được việc gì. Vô duyên, ắt sẽ chẳng thể nào có lấy một kết cục tốt đẹp... Tình yêu bắt nguồn từ đâu? Từ những dòng cảm xúc lạ lẫm? Từ trái tim? Từ ánh mắt? Để rồi, yêu như đắm chìm vào trong men rượu, không còn lối thoát. Những lời văn hoa mĩ có thể bộc lộ tình yêu, những câu nói thô sơ cũng có thể làm nên tình yêu. Sự khác biệt của người biết yêu và những người không biết yêu, đó chính là nhịp đập của trái tim.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Yêu người, nguyện làm tất cả mọi thứ, chỉ mong mang đến cho người sự thật tâm hạnh phúc. Thương người, nguyện ôm lấy người, hứng chịu cho người ngàn nỗi thương đau. Nếu như là yêu, vậy tại sao phải cố tình tạo ra khoảng cách? Độ xa về mặt địa lý, chẳng thể nào ngăn cản được con tim. Huống hồ, trời sinh đã là một cặp, lại ngay sát gần nhau...
Kết tinh từ những gì tinh túy nhất trong trời đất, dựng xây nên bao nhiêu điều tốt đẹp, điều nhận lại, chính là nụ cười mãn nguyện nhất, hạnh phúc nhất của một đời người. Kiên trì, ắt sẽ thành công.
Bình luận truyện