Thiếu Phu Bất Lương

Chương 93: Cô bé bán diêm (8)



Kết quả đương nhiên không phải quỷ, làSắc Mê hòa thượng lén lút đi theo bọn họ, xem bọn họ tới vớt bùn, vẫnmuốn nói câu khuyến khích với bọn họ.Vị Thiếu Quân chửi ầm lên, Hách LiênDung ngã ngồi trên mặt đất hô hấp khó khăn, Sắc Mê hòa thượng đã bị némbình đất trúng vào vai, lại đối với vết thương của mình không hề haybiết, vẫn đang thực tiếc hận mà lấy về cái xẻng gỗ, bởi vì Vị Thiếu Quân đột nhiên buông tay, bùn bên trên lại cháy.“Có quỷ lửa bùn không thể dùng được nữa?” Sắc Mê ôm cánh tay bị thương ham học hỏi mà rằng.Hách Liên Dung lau sạch mổ hồi lạnh,đang muốn mở miệng, Vị Thiếu Quân đã kéo nàng đứng lên, “Ngươi vô vịđừng để ý, đỡ lại có người nói chúng ta dọa người!”“Ta chính vì không tin nên mới đến xemcác ngươi rốt cuộc làm cái gì.” Khuôn mặt ngăm đen của Sắc Mê hòa thương trong bóng đem có vẻ phá lệ phối hợp, “Không nghĩ tới các ngươi muốntìm lại la quỷ lửa.” Thời điểm hắn nói như vậy, trên nét mặt lại có vàiphần tin tưởng.Hách Liên Dung liền dùng hết khả năngđơn giản giải thích cho hắn vì cái gì nhất định phải có bùn không bốccháy, bởi vì hỏa là từ lân trong bùn cháy mà thành, nếu cháy hết thì làm sao có thể tinh luyện?Sắc Mê gật gật đầu, cũng không biết hắn đã thực sự hiểu chưa. Vị Thiếu Quân cực kỳ bất mãn, hai cái cục trênđầu hắn bây giờ vẫn còn đau đâu. Tuy nói vừa rồi cũng đã coi như báo thù được đôi chút, nhưng đám bùn hắn vất vả mới lấy lên được đều đã biếnmất a.“Để làm diêm thì chắc chắn phải có đạisư hỗ trợ.” Hách Liên Dung nhỏ giọng nói với Vị Thiếu Quân. “Chỉ với hai chúng ta thật sự không có nhiều khả năng.”Vừa nghe nói chuyện đó và hòa thượng có giá trị lợi dụng, thái độ Vị Thiếu Quân mới tốt hơn một chút, tuynhiên, bình đất đã vỡ, công việc hôm nay cũng dừng ở đây.Sắc Mê hòa thượng cũng không để ý tớisự oán giận của Vị Thiếu Quân, đầu tiên là nghiên cứu một chút cái khẩutrang trên mặt hai người, sau đó lại ngồi xổm ôm bình đất nhìn vào bêntrong đang dần dần bốc lên ngọn lửa màu xanh.Nhìn hắn thủy chung vẫn duy trì khoảngcách, không dám tiến đến quá gần, Hách Liên Dung nói: “Ma trơi là lửalạnh, đốt không được thứ gì đâu.”Sắc Mê nửa tin nửa ngờ, Hách Liên Dungliền đi qua, cầm khăn tay đặt ở phía trên ma trơi kia. Quả nhiên đốtkhông cháy. Mắt Sắc Mê mở trừng thật lớn, cẩn thận đưa tay lên, càngthêm ngạc nhiên, đang định tiếp tục làm thí nghiệm, đoàn ma trơi kia dần dần nhỏ đi, rồi tắt lịm.“Chúng ta trở về thôi.” Hách Liên Dung ý bảo Vị Thiếu Quân mang cái xẻng kia vứt lên bờ. “Nhớ lấy vị trí, banngày ngày mai lại đến lấy bùn ở chỗ này.”Sắc Mê hòa thượng lại ngồi xuống xếpbằng. “Hai vị thí chủ về trước. Ta tụng một đoạn sinh kinh rồi trở vềsau.” (sinh kinh: là kinh phật gì đó, ta đoán là kinh cầu siếu thoát)Rồi sau đó, bất luận Hách Liên Dung cógiải thích như thế nào rằng ma trơi cùng linh hồn không có chút quan hệnào, Sắc Mê vẫn là trước sau như một muốn siêu độ cho ma trơi. Thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, Hách Liên Dung cầm theo một cái bình đất mới điđào bùn, hắn vẫn còn ngồi ở nơi đó.Điều này khiến cho Hách Liên Dung lạicó cách nhìn mới đối với Sắc Mê hòa thượng. Xem ra hắn không chỉ là mộthòa thượng tính tình không tốt, còn là một hòa thượng rất có lòngthương. Chính là không thể chấp nhận việc người khác lừa gạt, hù dọamình thôi.Chuyện tiếp theo thực phức tạp. Bởi vìđể làm được diêm không phải chỉ cần có lân là được. Hơn nữ, phải từ mộtđống bùn kia tinh luyện ra lân, cũng không phải chuyện nằm trong nănglực của Hách Liên Dung.Hoàn hảo có Sắc Mê hòa thượng.Những thực nghiệm của Sắc Mê có thể đúc kết ra một chút phương pháp, còn có một số dụng cụ thí nghiệm mà HáchLiên Dung không thể nào lí giải, tuy rằng không giống ống nghiệm thủytinh thoạt nhìn chuyên nghiệp hóa như vậy, nhưng tại niên đại này đã làphi thường tài giỏi.Chuyện lấy lân giao cho Sắc Mê hòathượng, Hách Liên Dung thuyết minh cho hắn lân lấy ra được hẳn là có màu trắng hoặc màu vàng sáp, dặn dò hắn chú ý phòng độc, sau đó liền mangVị Thiếu Quân đi bổ củi.Một cây gỗ, bổ. Lại bổ, lại bổ, lại bổ…..Vị Thiếu Quân nhìn xung quanh có vô sổ những thanh củi đã bị bổ ra, vạn phần vừa lòng với kiệt tác của chính mình, “Tốt lắm!”Hách Liên Dung ngồi ở nơi râm mát uống trà, vừa xua tay, “Ngươi dùng cái kia để làm thì không phải diêm, mà là củi đốt lò.”Trước kia chỉ nói qua đầu trên là diêmđầu dưới là que diêm, không cẩn thận không nói “que” này rốt cuộc to như thế nào, chờ tới khi Hách Liên Dung chỉ huy Vị Thiếu Quân dùng dao nhỏđem củi gỗ tước thành que diêm bình thường, Vị Thiếu Quân cầm que diêmmà hết chỗ nói hồi lâu.Đưa cho Sắc Mê xem, Sắc Mê cũng khôngnói nổi lời nào. Hách Liên Dung bảo hắn chuẩn bị một cái chậu tráng lântrắng, quả nhiên một người sai tất cả sai, Sắc Mê cứ tưởng diêm là giống như Vị Thiếu Quân nói tới, nhận thức của hai người này đối với việc tạo lửa đều có vấn đề.Hách Liên Dung lại giải thích một chútquy trình nàng biết, lân trắng—lân hồng – lưu hoàng – tạo chất dấncháy—bôi thuốc nước, đương nhiên, những nguyên liệu này chắc hẳn phảiphổ biến khắp thế giới, bởi vì trước kia lúc xem tiểu thuyết nhân vậttrong đó làm diêm từng nói tới chuyện không tìm được vật liệu làm diêm,sau đó nói một chút làm thế nào làm được diêm.Hách Liên Dung nói đến là đơn giản, chỉ khổ mỗi Sắc Mê hòa thượng. Chiếu theo ý tưởng mà làm, chỉ mỗi việc từtrong vũng bùn lấy ra lân trắng đã tốn rất nhiều công sức. Trong lúcnày, Hách Liên Dung lại vô lương tâm ngủ ở trong phòng, dù sao nàngkhông có khả năng về hóa học, căn bản không giúp được gì. Vị Thiếu Quânthế nhưng lại vui vẻ làm một tên sai vặt, từ sớm đã chạy tới chỗ Sắc Mê, cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho hắn.Chờ trong cái nồi mà Sắc Mê nấu rốtcuộc chảy ra chất lỏng màu trắng rồi sau đó kết thành trạng thái sáp,cũng đã là chuyện của ba ngày sau đó. Vị Thiếu Quân đeo khẩu trang tựchế chạy trốn giống như một con ngựa hoang bị đứt cương, tìm được HáchLiên Dung báo cáo thành quả.Hách Liên Dung cũng phấn chấn, Sắc Mênày thật đúng là một kẻ không tầm thường. Nàng chỉ là biết lân trắng cólượng độc tố lớn, cùng lúc bảo Sắc Mê cùng Vị Thiếu Quân chú ý phòngđộc, dùng nước lạnh bảo quản lân trắng, cùng lúc đó thúc giục Sắc Mênhanh chóng tiến hành bước tiếp theo, chuyển hóa thành hồng lân.Lúc này Hách Liên Dung cũng không nhànrỗi nữa, sưu tập những chuyện bát quái có liên quan tới diêm ở trongđầu, đương nhiên nghĩ đến nhiều nhất chính là cuốn tiểu thuyết nàng từng xem qua ngày trước, làm diêm không ít, người ta đều như thế nào mà làmđâu…. Nhớ mang máng cùng với việc đun nóng có liên quan.Trực tiếp đun nóng lân trắng…. tới chuyện châm đốt ngay đều không phải;Đun cách thủy lân trắng…. như trên;Đun cách không lân trắng…
không chỉ không đun được bạch lân, thuận tiên đem luôn nồi cùng đốt;Rốt cuộc làm như thế nào? Hách LiênDung hận không thể mổ đầu mình ra tìm thử, trong tiểu thuyết khẳng địnhđã từng nói qua chuyện chuyển hóa hồng lân như thế nào, nàng nhất địnhđã từng nhìn thấy ở nơi nào đó, hơn nữa cũng cảm thấy mình cách sự thậtcàng ngày càng gần.Tinh luyện lân trắng dùng ba ngày,chuyển hóa thành hồng lân lại năm ngày cũng không có kết quả, lão phunhân ở bên kia luôn nói chuyện muốn trở về, khiến cho Vị Thiếu Quânnhanh chóng trở về phủ, hai người cũng không dám nói cho lão phu nhânchuyện bản thân đang làm, nếu để cho nàng biết tôn tử (cháu trai) củanàng cả ngày làm bạ với độc, phỏng chừng sẽ là người đầu tiên muốn bópcổ Hách Liên Dung.Đoạn thời gian sau này, Vị Thiếu Quâncùng Hách Liên Dung còn có hòa thượng Sắc Mê, ba người không ngừng đitới đi lui giữa đoạn sườn núi kia cùng Tuyên Pháp tự. Vũng bùn ở sườnnúi kia đều nhanh chóng bị bọn họ lột mất một tầng, hồng lần vẫn như cũkhông thấy bóng dáng.“Liên Dung, bùa của nàng lại cho tađi.” Vị Thiếu Quân xuất hiện quầng thâm dưới mắt, sắc mặt xanh trắng,giống như thanh niên sa đọa nghiện thuốc phiện, tinh thần lúc này lại vô cùng phấn khởi, khiến cho Hách Liên Dung có một loại xúc động xem thửtrên cánh tay hắn có hay không vết kim tiêm. “Ta đi lấy bùn.”“Ngươi cẩn thận….”“Cẩn thận phòng độc.” Vị Thiếu Quân lắc lắc cái khẩu trang dày cộp trong tay. “Yên tâm, chuyện nguy hiểm ta sẽđể cho hòa thượng kia làm.”Hách Liên Dung không nói gì, có Vị Thiếu Quân hợp tác cùng như vậy, hòa thượng Sắc Mê kia thực không may mắn.Nàng từ trong cổ lấy ra một sợi tơhồng, lúc tháo xuống lại cùng với sợi tóc quấn quýt lại một chỗ, VịThiếu Quân lại giúp đỡ, lấy tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc Hách Liên Dungxuống, “Liên Dung….”Thơm quá.Hách Liên Dung rụt cổ xuống, cởi hoàngphù xuống đưa cho hắn. “Làm sao vậy? Không….” Vị Thiếu Quân nhẹ nhàng di chuyển ánh mắt, nhận lấy hoàng phủ nhìn nhìn. “Nàng nói trên tấm bùanày viết cái gì?”“Một chuỗi thiên thư (sách trời), còn có tên ta.” Hách Liên Dung cười nói: “Cúi lạy ta đi, kỳ thật là ta đang phù hộ ngươi.”“Vậy nàng nên phù hộ chúng ta nhanhchóng làm ra hồng lân.” Vị Thiếu Quân nâng tay nhẹ vỗ lên đầu Hách LiênDung. “Bồ Tát cũng dám giả mạo!”Đánh xong hắn liền hối hận, sợ HáchLiên Dung đánh lại hắn một chưởng nhớ đời và vân vân, lập tức chạy đicùng Sắc Mê hòa thượng lấy bùn, trên mặt còn mang theo một chút xấu hổ.Nhìn theo bóng dáng hắn, Hách Liên Dung hơi hơi rung mi, là nhìn nhầm rồi sao? Hắn… đang ngượng đi?Cùng ngày hôm đó việc lấy bùn vô cùngsuôn sẻ, theo như cách nói của Sắc Mê hòa thượng thì chính là, Vị ThiếuQuân hôm nay uống thuốc tăng lực, lọc bùn chuyển bùn như có thần hỗ trợ, cuối cùng việc vác bùn trở về cũng không cần Sắc Mê hỗ trợ, hai cáibình lớn a.Tuy nhiên, thí nghiệm tiến hành lại vẫn như cũ không hề thuận lợi.“Nhất định phải là hồng lân? Lân trắngkhông được sao?” Vị Thiếu Quân quả thực là càng ngày càng sung, chắc hẳn là tấm bùa kia thực sự linh nghiệm, hắn đã hoàn toàn thoát khỏi nỗi sợhãi ma trơi, thường xuyên tự mình lấy bùn, mọi người cũng không cần giúp đỡ.“Lân trắng có độc, hồng lân mới antoàn.” Hách Liên Dung thay hắn buộc vào dây lưng của trang phục bảo hộ.“Nếu không các ngươi vì sao lại phải ăn mặc kín như vậy, đến thở cũngmệt mỏi…
Ôi chao?” Trong đầu Hách Liên Dung dường như loáng qua một cái gì đó, cực nhanh chớp lóe, không kịp bắt lấy.Là cái gì đâu? Thở…. Khí…. Mệt mỏi…. Không khí…. Đúng rồi, là khoảng không! Là đun cách không!Hách Liên Dung kinh hỉ kêu lên mộttiếng, vội vàng mặc vào trang phục phòng hộ đi vào phòng thí nghiệm, đem suy nghĩ của mình nói cho Sắc Mê.Đúng vậy, nàng như thế nào vẫn chưanghĩ tới, lân trắng phải đun nóng tới một nhiệt độ nhất định mới có thểbiến thành hồng lân. Bình thường đều vừa đun nóng, lân trắng liền tựbốc cháy, nếu không muốn nó cháy, sẽ phải không có không khí a!Nghe Hách Liên Dung nói đại khái, Sắc Mê hưng phấn bừng bừng chà sát tay, liên tục hỏi: “Phải làm như nào để có chân không?”Hách Liên Dung chỉ có thể ngay lập tứcđứng hình, đúng vậy, làm thế nào có được chân không? Phải làm thế nàomới có thể đem lân trắng bỏ vào trong một cái bình sau đó lấy hết khôngkhí? Thời đại này sẽ có máy bơm chân không sao? Ngươi nằm mộng nói mê a!Xem ra tiểu thuyết quá nhiên là nói nhảm.Bất kỳ phát minh nào xuất hiện cũng làcùng với sự phát triển của xã hội cùng sức sản xuất mà thành, với xã hội cùng sức sản xuất chưa đạt tới trình độ nhất đinh, cho dù có được ýtưởng, nghĩ đến chuyện làm được cũng là phi thường khó khắn. Lấy diêmlàm ví dụ, dựa vào ý tưởng của Hách Liên Dung, tài chính của Vị gia,cùng với kỹ thuật của Sắc Mê, cho dù có chuyển hóa được hồng lân cũngkhông thể sản xuất với quy mô lớn. Rất đơn giản, cho dù lại có tư bảnxuất hiện, bọn họ cũng không có biện pháp tạo ra những thiết bị cơ bảnđể làm ra diêm. Một cây diêm nho nhỏ kia, làm toàn bộ bằng tay khôngkhông chỉ có tốc độ chậm cũng sẽ mất chi phí thật lớn, như vậy, ưu thếgiá rẻ của diêm sẽ không tồn tại, diêm sẽ biến thành một loại sản phầmxa xỉ, Hách Liên Dung thật sự không biết vì sao phải làm ra nó nữa.“Ta dùng miệng hút!” Sắc Mê đối vớinghiên cứu khoa học không thể nghi ngờ là cực đủ tinh thần dâng hiến,đem lân trắng bỏ vào một cái bình dày rồi lại bố trí một cái ống hút, đã làm tốt công tác chuẩn bị thật chu đáo.Hách Liên Dung ném cho hắn một ánh mắt thực sự xem thường, “Ta cam đoan người hút chưa được nửa bình liền hộc máu bỏ mạng.”Nói cái chuyện vui đùa gì chứ, tiểuthuyết xuyên qua tuy rằng đơn giản hóa quá trình làm diêm, nhưng đối với tính độc hại của lân trắng cũng luôn nhắc đi nhắc lại, xem ra nhóm tácgiả cũng sợ viết lầm gây hại tính mệnh con người.“Hộc máu ta cũng nguyện ý!” Sắc Mê nổi tính quật cường, ai cũng không ngăn được.Hách Liên Dung vội vàng cảm hành vi tựsát của Sắc Mê, đem chiếc bình kia ném đi thật xa, lại bảo Vị Thiếu Quân lại đây hỗ trợ, lúc này thật sự muốn điên.Vị Thiếu Quân ngồi xổmxuống bên cạnh ống bễ giật mình, “Liên Dung, nàng nói… nếu đem cái ốngbễ đảo ngược lại, có phải hay không có thể hút gió?”Hách Liên Dung thật sự trúng gió (trúng gió và hút gió kia đều viết là 风了, còn đọc là gì thì e chịu), đạo lýđơn giản như vậy cư nhiên lại để cho một kẻ cổ đại trước mặt nàng nóira.Sắc Mê cũng không tính tới chuyện dùng miệng hút nữa, lập tức ôm lấy cái ống bễ đi tìm người đảo ngược lại.Lân trắng đun nóng tới mười độ sẽchuyển hóa thành hồng lân. Hồng lân không hề có độc. Con đường làm diêmcủa Hách Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân cuối cùng cũng có chút đột phá.Chuyện tiếp theo trở nên đơn giản rấtnhiều, mấy thứ chất dẫn cháy cũng chất xúc tác ở trong phòng thí nghiệmcủa Sắc Mê cũng không phải hiếm có. Tuy rằng Hách Liên Dung không thểgọi chính xác tên hóa học của chúng nó, nhưng mấy đồ vật này kia dùngđược là tốt rôi, quản xem nó tên gì đâu!Đem hồng lân cùng hỏa dược trộn lẫn với nhựa cây, dính ở trên que diêm đã sớm chuẩn bị tốt, một lần làm đượcgần trăm que, đợi đến khi hoàn toàn khô ráo, còn phải thực hiện thínghiệm cuối cùng.Ba người ngồi xổm trên mặt đất, mỗi người một que diêm, trước sau quẹt ở trên mặt đất.Kỳ thật Hách Liên Dung sau khi làmthành diêm mới phát hiện ra bản thân đã sai rồi. Diêm mà nàng dùng không hề giống như vậy. Hiện đại, diêm dùng an toàn là đem hồng lân cùng chất dẫn cháy tách riêng ra, đặt ở trong hộp là que diêm cùng với chất dẫncháy ở một đầu, ở bên ngoài quẹt vào mới là hồng lân. Thời điểm đốt lửalà dùng đầu có bôi thuốc dẫn cháy ma sát với bê mặt bôi hồng lân, từ đóbốc cháy. Đây là để tránh khi di chuyển diêm xảy ra va chạm ngoài ý muốn mà thiết kế, nàng cho tất cả mọi thứ cùng một chỗ thế này thật sự không thể tạo ra diêm an toàn. Tuy nhiên, đều đã tới bước này, ai còn quản nó làm gì!“Xoẹt….”Một tiếng cực êm tai, diêm trong tayHách Liên Dung theo đó cháy lên, một ngọn lửa màu da cam mang theo mộtchút lửa xanh lam xuất hiện, không đến hai giây liền tắt.Hiển nhiên diêm này còn cần phải cảitiến, nhưng ngắn ngủi trong chớp mắt này, đủ để cho Sắc Mê sợ hãi thankhông thôi. Hắn khẩn cấp quẹt que diêm trong tay mình. Mặc dù lại làlướt qua trong giây lát, đã khiến cho Sắc Mê vừa cười vừa đem tất cảdiêm ở gần đó lấy đến, một cây lại một cây, không hề nề hà mà quẹt.“Rất đẹp, so với một quả pháo hoa còn xinh đẹp hơn….”Nghe Sắc Mê hòa thượng cảm thán, HáchLiên Dung liền nhớ tới từng nhìn thấy trên mạng một câu thế này, ngọnlửa của diêm là ngọn lửa xinh đẹp nhất trên thế giới này.Nàng không biết những lời này có căn cứ hay không, cũng không biết những lời này là người ta ở loại tình huốngnào mà nói ra, nhưng hiện tại, một đám lửa nho nhỏ kia thật sự là đẹphơn tất cả mọi thứ trên đời.Hách Liên Dung cùng Sắc Mê quẹt lửa,hoàn toàn đắm chìm trong sự vui sướng thành công, ánh mắt tỏa sáng haimá ửng đỏ, trong lòng tràn ngập hạnh phúc, ngẩng đều nhìn Vị Thiếu Quân, đã thấy hắn cầm một cây diêm vẫn không nhúc nhích, giống như đang runsợ.“Ngươi như thế nào không vui, chúng tathành công rồi!” Hách Liên Dung hưng phấn mà quẹt cây diêm trong tay đưa đến trước mắt hắn, “Xem. Xinh đẹp biết bao nhiêu!”Vị Thiếu Quân nhíp hai mắt lại, xuyênqua ánh lửa kia tìm kiếm cội nguồn của sự sống, hơi có một chút mê man,không tự chủ được nhìn xuống phía dưới, “Thực sư…. Rất được….”Giọng nói nỉ non hấp dẫn sự chú ý củaHách Liên dung, nâng mắt lên, đối diện ánh mắt sáng ngời của Vị ThiếuQuân, ánh sáng diêm đã tắt, hai người vẫn không có tách ra.Ánh mắt Hách Liên Dung trốn tránh, giống như muốn chạy trốn, rồi lại dưới cái nhìn của Vị Thiếu Quân chuyển dời sự chú ý.Có người nói, giữa nam và nữ có ba loại quan hệ, tình nhân, cừu nhân, người xa lạ, cái gọi là có tình chính làmột loại không tồn tại. Hách Liên Dung không biết giữa nàng và Vị ThiếuQuân có thuộc phạm trù cừu nhân hay không, trước kia nàng chưa xác địnhđược, mà hiện tại…. nàng lại không thể khẳng định.Mềm lòng cũng tốt, ý chí kiên định cũng tốt, vết sẹo cũ quên đau cũng tốt, nàng không biết nàng rốt cuộc thuộcloại nào, nhưng trong lòng mê mang lại rất rõ ràng, nàng không hy vọnghai người bọn họ lại trở lại tình trạng trước kia không thể dung hòa lẫn nhau.Ánh mắt trầm ổn lại, Hách Liên Dung khẽ cong khóe môi, bày ra một chút ý cười cực nhẹ, “Uy! Đẹp a! Rõ ràngngười chuẩn bị để thực vui vẻ, tới thời điểm cuối cùng, lại trở nên ngốc nghếch như vậy.”“Nga… Nga!” Nhìn nhầm đi, Vị Thiếu Quân che giấu nét khẩn trường, quẹt xuống que diêm trong tay.Vị Thiếu Quân không biết chính mình vìsao chợt trở nên đui mù, chỉ biết là ý cười của Hách Liên Dung khiến cho tâm hắn giống như đám mây bay lên trời cao, nhảy nhót không thôi.“Xoẹt” một tiếng, Vị Thiếu Quân lúc này mới chính thức đem lực chú ý tập trung trên que diêm, ngưng thần tĩnhkhí hồi lâu, lại đồng dạng ngây người, lại nhìn.Hách Liên Dung chờ hắn vui sướng kêuto, hoa chân múa tay vui sướng, ai ngờ, liên tiếp quẹt mười que diêm, Vị Thiếu Quân không hề vui sướng, vốn dĩ trên mặt mang theo sự vui sướnglại dần dần tan biến, sự thất vọng vô hạn tràn ngập khuôn mặt tuấn túcủa hắn.“Diêm…. Thất bại a…..”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv