Thiếu Phu Bất Lương

Chương 88: Cô bé bán diêm (3)



“Cái…. Cái gì…..” Vị Thiếu Quân còn rất đơn thuần, chờ Hách Liên Dung tới quát hắn, căn bản không nghĩ lại nghe tới cuộc nói chuyện này. Ngồi ở bên bàn ngân ngơ một lúc lâu, đôi môi giật giật, giống như phải mởmiệng phản bác, lại đem từng câu từng chữ Hách Liên Dung nói ra nhớ lạimột lần, chưa kịp nghĩ ra phải phản bác như thế nào.

Hách Liên Dung nói xong những lời kia, không thèm nhìn Vị Thiếu Quânlấy một cái, mặt không chút thay đổi đem ấm trà bằng đồng kia ném lêntrên bàn, bộ dáng mặc người xử lý, xoay người ra khỏi phòng.

Chưa thấy qua người nào thích tranh công như vậy! Cả ngày đem mấy chữ “Ta là ân nhân cứu mạng” dán trên miệng, là nhắc nhở bản thân, vẫn lànhắc nhở nàng? Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười hết sức phối hợp của nàngcũng chỉ vì cái gọi “ân cứu mạng” kia mà có? Nghĩ rằng cứu nàng, nàngliền không chút kháng cự đứng cạnh hắn cúi đầu khom lưng, mọi việc đềunghe theo? Đây là cái đạo lí khỉ gió gì!

Nàng không phủ nhận công lao cứu nàng của Vị Thiếu Quân, nhưng việcnày giống như một cái ngòi nổ, một cái ngòi nổ có thể khiến nàng bỏ quamột chút chuyện cũ. Mà nguyên nhân khiến cho Hách liên Dung thay đổithái độ căn bản là trong lúc nguy hiểm, nàng phát hiện ra Vị Thiếu Quâncũng không phải không có ưu điểm, cho nên, nàng nghĩ muốn cho đôi bênmột cơ hội có thể bình thường nói chuyện. Dù cho vô tình, nàng cùng VịThiếu Quân cũng phải đối mặt nhau cả đời, vô luận tương lai bọn họ nhưthế nào, có thể trở thành một đôi vợ chồng chân chính hay không, nàngđềy cần cơ hội này để làm cho tương lai chính mình trở nên thoải mái một chút.

Nói vậy, hiện tại….. thất bại rồi? Nhìn bộ dáng hắn càng ngày càngquá đáng, chỉ số bạo lực của Hách Liên Dung lại muốn tăng cao, nếu không lập tức rời đi, hậu quả thực khó lường.

Vị Thiếu Quân liền như vậy đưa mắt nhìn Hách Liên Dung ra khỏi phòng, đầu cũng không ngoảnh lại.

Hách Liên Dung mất tích cả ngày, thẳng tới trước giờ cơm chiều, mới xuất hiện trong phòng lão phu nhân, chờ dùng cơm.

Vị Thiếu Quân vào phòng, đầu tiên chính là nhìn thấy nàng, sửng sốtmột chút, ngập ngừng ngồi xuống bên cạnh nàng, “Nàng đi đâu? Tìm nàng cả ngày.”

Hách Liên Dung không nói gì, Hồ thị ở bên cạnh nói: “Nhị thiếu phunhân xuống núi mua cho nương chút kim chỉ, lại giúp lão phu nhân mang về chút điểm tâm.”

Lão phu nhân ra hiệu cho Bích Vinh bưng tới một cái bàn nhỏ, cườinói: “Cháu cũng nếm thử một chút, không nghĩ tới cửu lý hương cao ở đâylại ngon như vậy, A Dung thật có lòng.”

“Cháu cũng là nghe một khách hành hương nói cạnh nơi này có một thônbán điểm tâm cùng sợi tơ không tồi, vừa lúc có xe ngựa xuống núi, liềnđi theo xem một chút.”

Vị Thiếu Quân khẽ cắn môi dưới, nghiêng đầu nhìn về phía Hách Liên Dung. “Nàng xuống núi sao lại không gọi ta?”

Hách Liên Dung lườm hắn, thản nhiên nói: “Ngươi không phải vội vàng quăng quật đồ vật gì đó sao?”

Vẻ mặt Vị Thiếu Quân khẽ biến, ngượng ngùng xoay đầu lại không lêntiếng nữa. Mãi cho đến khi dùng cơm xong, hai người cũng không nói vớinhau câu nào.

Lão phu nhân sớm nhìn ra chút manh mối. Mấy ngày nay, Hách Liên Dungcùng Vị Thiếu Quân biểu hiện tương thân tương ái khiến cho nàng rất vừalòng. Cho rằng đã muốn đạt được một phần mục đích của chuyến đi này.Cũng không nghĩ tới vừa mới hai ngày, như thế nào lại như vậy?

“Hai người các chấu đừng ở nơi này nữa.” Lão phu nhân phất tay. “Đi ra ngoài mua sắm đi. Bà và nương cháu muốn tụng kinh.”

Vị Thiếu Quân lên tiếng, đứng dậy nhìn về phía Hách Liên Dung. HáchLiên Dung cũng đứng lên. “Ta muốn đi Đông Viện, cùng Trí Năng đại sư cóhẹn tối nay chơi cờ.”

“Ta…. Ta và nàng cùng đi.” Sự kiên nhân của Vị Thiếu Quân hiển nhiên cũng đã tới cực hạn.

Hách Liên Dung lại vẫn không cảm kích, “Không cần, ngươi vẫn là nên suy nghĩ bản thân nên làm chuyện gì đi.”

Sắc mặt Vị Thiếu Quân rốt cuộc trầm xuống. Hách Liên Dung không nhìnlông mày lão phu nhân đang dần nâng cao, không nhanh không chậm nói:“Chúng ta trên đường tới Tuyên Pháp tự ngươi không phải đáp ứng ta phảilàm một chút chuyện sao? Nhanh như vậy đã quên rồi? Hay là nói ngươi căn bản không nghĩ muốn thực hiện lời hứa đó?”

Nàng vừa nói như vậy, Vị Thiếu Quân cũng mới nhớ lại thời điểm mìnhbị kẹt trong vũng bùn, Hách Liên Dung nói qua sau khi hắn đi lên phảilàm một chút chuyện có ý nghĩa, thế nhưng, loại lời nói này ai lại xemlà thật? Nếu khi đó hắn biết bản thân có năng lực bò lên, đã không đápứng rồi.

Nghe Hách Liên Dung nói như vậy, lão phu nhân lập tức lại cao hứng,“Thì ra là thế, Thiếu Quân, vậy cháu cũng trở về ngẫm nghĩ lại xem, vàingày tới chúng ta xuống núi, về nhà lại thương lượng cho tốt.”

Vị Thiếu Quân cảm thấy không đúng, càng nghĩ càng cảm thấy mình dường như đã rơi vào bẫy, nhìn thần sắc của Hách Liên Dung lạnh nhạt không tỏ chút thái độ nào. Nếu đã không muốn nói chuyện, vung cánh tay rời khỏicửa.

Nghĩ lại hôm nay chính mình cũng coi như đạt đến một trình độ nào đó, không chỉ bỏ cả ngày trời đi tìm Hách Liên Dung, buổi tối còn chủ độngmở miệng nói chuyện, cho dù buổi sáng có khó chịu như thế nào, cũng nênhết rồi chứ?

Vị Thiếu Quân lòng vòng ở chỗ đất nhấp nhô ở Tây Viện hồi lâu. Saukhi ra khỏi Tây Viện, nhận ra chính mình trong vô thức đã đi tới trướcĐông Viện, vội vàng khắc chế bản thân, xoay người, ngồi ở thềm đá tạiĐại Hùng bảo điện ngồi một lúc lâu, dựa vào cột lớn ngửa mặt nhìn trờimà ngẩn ngơ.

Lúc này sắc trời đã nhuộm tối, có lẽ là bởi vì đang ở trên núi, cảmthấy, sao trời hồi trước càng tỏa ra ánh sáng ngọc, Vị Thiếu Quân khôngkhỏi bị bầu trời đầy sao kia mê hoặc, không thể thoát ra, tư tưởng cũngtùy theo mà chuyển biến.

Hắn như thế nào lại quên, Hách Liên Dung là một nữ nhân tuyệt đối“không thể vượt qua”. Mỗi khi hắn cảm thấy tốt đẹp, cảm thấy nắm đượccục diện giữa hai người, lại sẽ phát hiện Hách Liên Dung luôn như vậytựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn. (tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)

Đúng, hắn cũng biết hai ngày qua có chút vênh váo đắc ý, thế nhưng,nàng cũng không phải đối, không phải sao? Còn khắp nơi mặc hắn tùy hắn,bản thân hắn cũng không thật sự khiến nàng làm những chuyện không thểlàm được, hai người nói nói cười cười ở chung, thật tốt. Như thế nào đột nhiên lại thay đổi đâu?

Đều nói nữ nhân thiện biến (nữ nhân có xu hướng hiền lành, ngoanngoãn), cũng không nên nhanh như vậy a? Nhanh đến hắn một chút tâm lýchuẩn bị cũng không có, là bởi vì Vệ Vô Hạ sao? Vị Thiếu Quân không quáthích ý tưởng này.

Vị Thiếu Quân cũng không hiểu được bản thân vì cái gì lại không thích Vệ Vô Hạ như vậy.

Ghe tị sự thành công của hắn? Có lẽ.

Cảm thấy hắn không thành thực? Đại khái.

Tuy nhiên, những chuyện này cũng không quan trọng, hắn biết ghen tịlà cái cảm giác gì, đó là một loại cảm giác lấy tâm bóp nát, máu chảylên đầu, đối với Vệ Vô Hạ, không thể bì kịp.

Về phần không thành thực liền càng khó nói, trong cuộc sống có đượcmấy người thành thực đây? Chính là hắn, chính là Hách Liên Dung, vốnkhông có thành thực.

Cho nên rốt cuộc là vì cái gì đâu? Vì cái gì hắn lại cảm thấy sự xuất hiện của Vệ Vô Hạ cực kỳ có tính uy hiếp đâu? Vì cái gì khi hắn nhằmvào Vệ Vô Hạ, đáy lòng lại lại sinh ra một loại cảm xúc giữ gìn mãnhliệt đâu? Hắn rốt cuộc muốn giữ gìn cái gì?

Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, thủy chung không có nghĩ ra chuyệnnào khác, có một chút suy nghĩ những vẫn ở trong đầu hoảng loạn, hoảngđến phiền lòng tức khí, chỉ đành buông xuống chuyện của Vệ Vô Hạ, tiếptục suy nghĩ Hách Liên Dung hôm nay rốt cuộc là bị trúng cái gì gió.

Vị Thiếu Quân tuyệt không ngyện việc Hách Liên Dung lãnh đạm là do Vệ Vô Hạ, cho nên cũng buông lỏng suy nghĩ, từ chính mình tìm ra nguyênnhân. Nói đi nói lại, Hách Liên Dung vẫn nhắc tới chuyện muốn hắn đi làm chút chuyện ý nghĩa.

Kỳ thực không phải hắn hắn lười, mà bởi vì mỗi khi hắn làm “chính sự” đều thất bại, ngay cả tiền thắng được để làm chính sự cũng đánh mất!Này chứng tỏ cái gì a? Thiêu ý a! Ai còn dám đi đá khối thiết bản (mảnhthép) kia? Còn không bằng nói thẳng bản thân không có thiên phú (tàinăng), bớt chút việc tổn hại thần kinh, hay là nên ăn ăn uống uống, nênphá phá sản sản đi thôi! (đá khối thiết bản: ý chỉ việc đương đầu vớithử thách)

Thế nhưng nguyên nhân Hách Liên Dung thay đổi thật sự là vì vậy sao?Nếu hắn thử một lần nữa…. lại cố gắng thêm lần nữa…. Bọn họ có thể trởlại trạng thái lúc trước sao?

Ai mà không sợ cô độc? Vị Thiếu Quân cũng là người.

Tuy vậy, làm cái gì mới tốt? Tửu lâu? Rất rườm rà, một lần biện giảicuối cùng, dù thế nào cũng cần thuận tay một chút. Rốt cuộc nên làm cáigì đây….

Hách Liên Dung từ phía sau cột lớn ở đại điện đi ra, nhìn thấy chínhlà bộ dáng Vị Thiếu Quân khoanh chân ngồi ngẩn người trên thềm đá.

Nói cái gì tới Đông Viện tìm Trí Năng đại sư chơi cơ đều là nàng nóibậy nói bạ, nàng từ phòng lão phu nhân đi ra liền đi bộ tới đây, nhìncảnh đêm không tồi, tìm một cột lớn dựa vào ngăm nhìn.

Không nghĩ tới, Vị Thiếu Quân đã ở nơi này. Hai người cách nhau mấy cái cột, cũng không thấy đối phương.

Vị Thiếu Quân cũng nhìn thấy Hách Liên Dung, yết hầu trượt một chút, “Nàng không phải đi chơi cờ sao….”

Hách Liên Dung nhún nhún vai, khi lời nói dối bị phát hiện, hoặc lànói thêm một lời nói dối khác, hoặc là mặt dày mày dạn, đối mặt với VịThiếu Quân, Hách Liên Dung lựa chọn cách sau.

“Ta đi trước, ngươi ngồi vui vẻ.”

Thấy Hách Liên Dung sẽ rời đi, Vị Thiếu Quân lập tức đứng lên, “Ôi chao, nàng không hỏi xem ta đang nghĩ cái gì sao?”

Hỏi a, hỏi a! Chỉ cần nàng hỏi, hắn có thể nói kỳ thực hắn thật sựmuốn cùng nàng nói, hắn đang lo lắng nên làm cái gì, không phải vì bảnthân hắn, chỉ là vì có thể khiến hai người trở lại thời điểm hòa thuậnlúc trước.

Ánh mắt Hách Liên Dung khẽ chớp một chút, nàng nhìn thấy vẻ chờ mongtrong mắt Vị Thiếu Quân, cũng nhìn thấy vẻ khẩn trương trên mặt hắn, thu hồi lại bước chân đã muốn bước khỏi, “Ngươi nghĩ cái gì?”

Vị Thiếu Quân đã sớm chuẩn bị, “Ta….”

Đang vừa mới nói được một từ, bên tai vang lên một tiếng nổ vang trời không hề báo trước, “thình thịch” một tiếng, không trung chợt thay đổi.

Hai người đều bị tiếng nổ này khiến cho sợ đến mức co gập người lại,sau khi tiếng thứ nhất vang lên, không trung liên tục vang lên nhữngtiếng thét gào, vô số điểm sáng bay lên bầu trời sau đó nổ tung, tán rathành vô số những đóa hoa màu sắc rực rỡ. Toàn bộ khung trời bé nhỏ đềubị che lấp, đập vào mắt những người chứng kiến đều là muôn hồng nghìntía, ngân quang sao sáng, ban đầu hơi lướt qua sau lại càng thêm nhiều,làm cho người ta không kịp nhìn rõ, phảng phất như đang ở trong mộng ảo. Trong mũi thản nhiên phảng phất mùi hướng của thuốc nổ nhắc nhở haingười, nơi này quả thực chính là ở nhân gian, không phải cảnh ảo.

Pháo hoa? Như thế nào lại xuất hiện ở đây?

Nghi vấn này đồng thời len lói ở trong lòng hai người, nhưng cũng đều không rảnh suy đoán, ngẩng đầu nhìn hồi lâu, cổ đều phát đau, pháo hoamới có xu hướng ít lại. Hách Liên Dung xoa xoa cái cổ, chuyển ánh nhìnqua Vị Thiếu Quân, “Ngươi vừa rồi muốn nói gì?”

Vị Thiếu Quân lại không nói được nữa, làm chi lại muốn nói? Làm chichưa làm đã phải nói ra? Làm chi phải bộc bạch chính mình? Nói liền trởthành thiên hạ vô địch, làm lại biến thành lực bất tòng tâm, hắn mớikhông cần trở thành một kẻ như vậy!

“Không có, không có gì.” Vị Thiếu Quân nói, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm khói thuốc lơ lửng, vẫn chưa tan đi giữa không trung. “Liên Dong,để ta nói chuyện xưa đi, tiểu cô nương bán củi…. chuyện xưa.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv