Không ổn, rất rất không ổn!Hách Liên Dung vội la lên: “Đệ thấy hắn chạy đi đâu?”“Đệ…. Đệ ở trong hoa viện đụng phải nhị ca, sau đó, đệ liền quay về Thông Thu uyển, đại khái chỉ trong khoảng hai khắc.”Hách Liên Dung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Thực đáng chết!”Tống Tử Hiên nhấp nháy mắt nửa ngàycũng không dám nói gì, Hách Liên Dung thu lại khẩu khí, “Không phải nóiđệ, không có việc gì, đệ trở về đi.” Dứt lời, không kịp tiễn Tống TửHiên ra cửa, Hách Liên Dung vội vã đi khỏi Thính Vũ hiên.U hồn kia sẽ đi đâu làm gì? Hách LiênDung sai Bích Liễu tới chỗ gác cổng hỏi, chính mình đi tới chỗ của lãophu nhân, Bích Đào cũng đi theo, nửa đường gặp nha hoàn hầu hạ lão phunhân, mới biết được Vị Thiếu Quân không tới chỗ lão phu nhân.Nghĩ nghĩ, u hồn kia còn có thể đi tìmai? Hồ thị? Hách Liên Dung cân nhắc quay lại, mới phát hiện Bích Đào ởphía sau, nhíu nhíu chân mày nói: “Đến tột cùng có chuyện gì, còn phảiđuổi theo sau mà nói?”Bích Đào vội nói: “Có vật này thiếu nãi nãi nhất định phải xem.”“Là vật gì?” Hách Liên Dung đánh giá nàng một chút, tựa hồ không không mang theo cái gì.“Vật kia ở trong phòng nô tì, thật sự phi thường quan trọng.”Hách Liên Dung khoát tay, “Hiện tại tacó việc gấp, chờ ta trở lại rồi nhìn sau.” Nói xong, nàng liền đi tớihoa viên bên kia nơi có Bích Liễu xuất hiện. Bích Đào có chút ảo não,nhưng cũng chỉ có thể vâng lời mà rời đi.Bích Liễu nhanh chóng trở về. “Thiếu nãi nãi, người gác cổng bên kia nói nhị thiếu gia trở về không bao lâu lại đi ra ngoài.”Hách Liên Dung lập tức phân phó chuẩn bị xe, ngồi lên xe lại không biết nên đi hướng nào, hơi nghĩ nghĩ, “Đi Hàn phủ!”Đây là biện pháp nhanh nhất có thể tìmthấy Vị Thiếu Quân mà Hách Liên Dung có thể nghĩ tới. Cho dù không tìmthấy Hàn Sâm, Tiền Kim Bảo cũng nhất định biết đại khái nơi của Hàn Sâm, Vị Thiếu Quân cũng sẽ cách đó không xa.Xa phu (người đánh xe) lên tiếng trảlời quất ngựa. Hách Liên Dung ngồi trong xe, không khỏi lòng như lửađốt. Nàng bất luận thế nào cũng không dự đoán được lá thư này có thể rơi vào tay Vị Thiếu Quân. Lá thư này, lá thư này….“Phụ thân đại nhân mạnh khỏe. Nữ nhichúc người phúc yên (hạnh phúc+yên bình). Cùng phụ thân xa cách đã hơnnửa năm, rất là nhớ nhung, trong nhà mọi chuyện có ổn không? Đại ca cókhỏe? Vân đệ có khỏe? Hương di có an khang? Nữ nhi mọi chuyện đều ổn,phụ thân không cần lo lắng.Được quốc chủ Vân hạ tứ hôn cho Vị gia ở Vân Trữ, nhập phủ đã gần hai tháng, tổ mẫu đối xử với nữ nhi như ngườitrong nhà. Nhị nương rất dịu hiền, tam nương khoái nhân khoái ngữ (ý chỉ người gần gũi hay nói), thúc bá cô cô đều rất dễ chung sống. Chỉ là đại tẩu ngẫu nhiên có gây khó dễ. Nữ nhi mới biết thâm ý phụ thân dặn dòtrước khi đi. Dung nhập mà không chiếm lược (?), ôn thuần mà không yếuđuối, kiêu ngạo mà không tự phụ. Nữ nhi ghi nhớ lời phụ thân dạy bảo,ngày sau chắc chắn sẽ cùng đại tẩu chung sống hòa hợp. Phụ thân cứ tintưởng vào khả năng của nữ nhi, không cần lo lắng.Nói tới phu quân Thiếu Quân, thái độlàm người cùng kiến thức không giống người thường (quá không giống =)))), làm việc đều có chuẩn mực. Mặc dù không giống đệ đệ Thiếu Dương tiếpquản sinh ý gia tộc, nhưng cũng hiếu học cần cù, mỗi ngày đều có những ý tưởng mới lạ, mặc dù chưa đạt được thành tựu to lớn, nhưng quý ở việclàm đến nơi đến chốn, phụ thân có thể yên tâm.Trong hai tháng này, mỗi khi nhớ tớiphụ thân đều trằn trọc khó ngủ, may mà có ngân kính (gương bạc) mẫu thân để lại làm bạn, giải nỗi nhớ nhung. Nữ nhi chắc chắn bảo quản thật tốt, không phụ sự kỳ vọng của phụ thân. Hiện giờ nữ nhi đã thành gia lậpthất, mới biết giữ gìn gia đình thật khó khăn, nghĩ muốn khuyên phụ thân thu tay trước mắt người ta (ý chỉ việc giữ mình, k khoa trương vớingười khác)
Hứa giả mình vui (thệ giả mình hĩ????), mẫu thân qua đời đã nhiều năm, đều là Hương di làm bạn với phụ thân. Hương di tuy có danhhiệu vương phi, nhưng càng muốn được phụ thân thật tâm đối xử, cũng muốn phụ thân toàn tâm toàn ý đối xử.Con người khi sống trong no đủ, luônthấy đủ mà như chưa đủ, Vị gia tuy không phải quyền quý, nhưng có mộtcuộc sống yên bình vui vẻ, đúng là mong muốn của nữ nhi, phụ thân có thể an tâm.Lại có câu nhà yên mọi chuyện đều tốt,quốc lớn hơn nhà, người trong gia đình đều nghĩ như vậy, phụ thân hiệntại đã rời xa triều đình, liền không cần lại để ý chuyện trong triều,chỉ cùng quốc chủ tán gẫu thân tình, ôn lại chuyện xưa, chẳng phải rấtvui vẻ?Thương nhớ vô cùng, xin hãy cẩn trọng.Nữ nhi bất hiếu, A Dung kính thư.”“Ai….. A!” Mỗi lời trong bức thư đềubay loạn trong đầu nàng, Hách Liên Dung chưa từng cảm thấy thất bại nhưvậy. Đây là thành quả chiến đấu hăng hái một đêm của nàng, cũng tự nhậnviết đến có thể tin tưởng, duy nhất chỉ nhận không ra một người, hoặc là nói, không thể tìm thấy người này trong Vị gia, không thể nhìn thấy VịThiếu Quân!Hôm nay…. Nói cái gì cũng muốn liều mạng! Hách Liên Dung vén màn xe lên rống to, “Mau! Nhanh lên!”Xa phu sợ tới mức kéo mạnh dây cương,tần suất giơ roi nhanh thêm vài lần, ngựa ăn đau gia tăng tốc độ, ở trên đường lớn Tử Ngọ quật ngã lung tung. Trên đường, người đi đường đều chỉ trích, Bích Liễu đột nhiên vén màn xe, kêu lên: “Thiếu nãi nãi, ở đó!”Hách Liên Dung mới quay đầu nhìn theo hướng Bích Liễu chỉ, Bích Liễu vội nói: “Mau dừng xe, nhị thiếu gia ở bên kia.”Tuy nhiên, xe ngựa đang chạy nhanh đâuthể nói dừng là dừng, Hách Liên Dung gấp đến độ từ cửa xe thăm dò nhìnra, quả nhiên, Vị Thiếu Quân cùng Hàn Sâm, Phương thiếu gia cùng mộtđoàn hồ bằng cẩu hữu đang tụ tập ở trước cửa tửu lâu, giống như đangtranh giành cái gì vậy. Hách Liên Dung vạn phần nóng vội, liên tục thúcgiục xa phu mau ngừng xe, dù tài nghệ của xa phu không tồi, cũng đi mộtquãng thật xa mới khiến cho con ngựa ngừng lại. Hách Liên Dung chờ không được đến lúc xa phu quay đầu xe, nhảy xuống xe ngựa hướng chỗ Vị ThiếuQuân chạy tới.Thượng Đế phù hộ, thứ bọn họ tranh ngàn vạn lần đừng là… Hách Liên Dung mới cầu nguyện được một nửa, trong taiđã nghe thấy tiếng cười của mấy tay ăn chơi kia, khiến cho tâm Hách Liên Dung nhất thời lạnh một nửa.“….
Phu quân Thiếu Quân, thái độ làmngười cùng kiến thức không giống người thường, làm việc đều có chuẩnmực…..” Phương thiếu gia Thanh Từ cũng nhớ kĩ nội dung của bức thư kia,hoảng sợ nhìn về phía Vị Thiếu Quân, “Quân thiếu, tẩu tử viết đây làngươi?”Vị Thiếu Quân trưng ra vẻ mặt khôngkiên nhẫn, lại dẫn theo một chút vội vàng giống như sống chết muốn lấylại bức thư, “Ít nói nhảm, ta cùng chúng bất đồng sao?”Phương thiếu gia tất nhiên sẽ không đểcho hắn đoạt lại, kéo về trong tay, lại có người chỉ vào mặt Vị ThiếuQuân cười to, “Mặt bị đánh thành như vậy đương nhiên không giống ngườithường…. Nào nào, tiếp tục…. Này Thiếu Quân, này tận lực hiếu học, lýtưởng trong lòng, làm đến nơi đến trốn, rõ ràng không phải là nói ngươiđâu!”Vị Thiếu Quân nâng tay giả bộ muốnđánh, Phương thiếu gia cùng mọi người cười vang một tiếng, tản ra. HànSâm đứng ở một bên thản nhiên mở quạt ra, cảm thán nói: “Tẩu tử tuy lànữ tử Tây Việt, nghệ thuật nhưng cũng hiểu biết, dáng vẻ không giống như cái kia nhà ta, ai….. Khụ!”Cảm thán của Hàn Sâm biến thành âmthanh cảnh cáo “khụ”, khiến cho đám người đang ồn ào tạm dừng mọi độngtác nhìn thoáng qua hắn phía bên này, chỉ thấy Hách Liên Dung tóc taihỗn độn đứng ở cách đó không xa, ngực phập phồng kịch liệt, sắc mặttrắng bệch nhìn theo hành động của bọn họ.Vị Thiếu Quân nhấp nhé khóe miệng, mặtkhông chút thay đổi trừng mắt nhìn Phương thiếu gia một cái. Phươngthiếu gia có chút xấu hổ, cầm bức thư trong thay vò vò, nhìn Vị ThiếuQuân, lại nhìn Hách Liên Dung, cười mỉa hai tiếng liền đưa bức thư vàotay Hách Liên Dung.“Tẩu tử đừng để ý, chúng ta đùa giỡnchút thôi.” Phương thiếu gia cười đến rách miệng cũng không thèm để ý.Hàn Sâm đã ở bên cạnh nói: “Ta làm chứng cho Thiếu Quân, là đám u hồnnày thừa dịp Thiếu Quân xem thư cướp lấy, Thiếu Quân không để cho bọn họ xem.”Vị Thiếu Quân bước hai bước tới bóp cổHàn Sâm, “Muốn chứng minh bản thân không phải kẻ câm điếc cũng không cần nói lời vô nghĩa!”Hách Liên Dung nắm chặt bức thư trong tay, nhìn màu nước tựa như lửa đỏ trên phong thư, không khỏi cảm thấy vạn phần châm chọc.“Ôi chao….” Vị Thiếu Quân thấy HáchLiên Dung nãy giờ không nói gì, bèn buông Hàn Sâm ra, đi đến trước mặtnàng, “Ta cũng không phải cố ý xem, thư là Tử Hiên nhất mực đưa cho ta,ta đương nhiên phải nhìn xem là cái đồ vật gì, chính là không nghĩtới….” Hắn tựa hồ có chút buồn cười, “Thì ra trong lòng ngươi nghĩ tanhư vậy?”Vị Thiếu Quân nhếch khóe môi lên, mấytay ăn chơi cười vang huyên náo, trong mắt người đi đường xung quanhhiện lên tia phấn khích cùng tìm tòi, nghiên cứu, giống như hai lưỡi dao sắc bén đem lòng tự tôn của Hách Liên Dung lột bỏ từng lớp từng lớp.Nàng cảm thấy bản thân thật là một trò cười của thiên hạ, cái gọi là dọa người đâu đến trên đường lớn (ý nói làm những chuyện mất mặt, bẽ mặtngười ta thì không bao giờ tới nơi đông người, nhằm giữ thể diện chongười ta), đại khái chính là như thế này!Tuy nhiên, Hách Liên Dung vẫn đem thânmình đứng thẳng tắp, đem bức thư đút vào phong thư, không cho bản thânlộ ra một chút yếu đuối nào.Khóe mắt Vị Thiếu Quân nhìn qua nàng,“Còn cất làm gì? Khuyên ngươi sớm giải quyết xong mọi việc, nhất địnhkhông thể đem tin tức giả báo cho nhạc phụ đại nhân…..”“Ngươi không có tư cách gọi hắn như vậy!”Vị Thiếu Quân nheo lại nửa con mắt, đột nhiên cười hừ một tiếng, “Phu quân Thiếu Quân, thái độ làm người cùngkiến thức không giống người thường, làm việc đều có chuẩn mực….”“Ngươi….” Hách Liên Dung không chútnghĩ ngợi vung tay lên. Vị Thiếu Quân vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng,“Như thế nào? Lại muốn đánh? Những lời này là ngươi tự tay viết ra, làngười nhất định phải vẽ lên cảnh tượng tốt đẹp để lừa cha ngươi, lừachính mình, hiện tại lại trách ngược lại ta?”Hách Liên Dung á khẩu không sao trả lời được, bàn tay giơ lên cũng không có đánh xuống, một bụng tức khí khôngbiết phải như thế nào để phát tiết ra bên ngoài.Vị Thiếu Quân nói rất đúng. Nàng viếtnhững điều đó là vì an ủi phụ thân, nhưng cũng là cho chính mình một bản miêu tả dự thảo, nàng hy vọng gia đình này giống như trong thư viết,trượng phu (chồng), bà bà (mẹ chồng), người thân….. không có chút nào là người không thể tin tưởng. Chẳng lẽ, nàng nghĩ như vậy là sai lầm rồisao? Chính là muốn tưởng tượng cũng sai lầm rồi sao?“Ngươi thật đáng chết!” Hách Liên Dungcắn chặt môi dưới, thấp giọng phun ra những lời này, bức thư cầm trongtay lại bị vò nát. Bản thân cũng không rõ rốt cuộc là đang chỉ trích VịThiếu Quân xem trộm thư của nàng, vẫn là hận hắn không chút lưu tình phá hỏng chút hy vọng cuối cùng mà nàng tạo ra cho chính mình.Nhìn một màn trước mắt này, Vị ThiếuQuân thật giống như không cam lòng chịu mắng, đôi môi hơi mở ra, đangmuốn nói gì đó, ánh mắt lại lướt qua khoảng không phía sau Hách LiênDung, dừng lại, “Nhị tỷ?”Hách Liên Dung không quay đầu lại, chỉ nghe một phụ thân (phụ nữ đã có chồng) hỏi: “Thủy Liên? Ngươi biết bọn họ sao?”Thanh âm người trẻ tuổi do dự một chút, sau đó mới nói: “Phu nhân, vị kia là nhị đệ của ta, về phần nữ tử này,ta cũng không nhận ra.”“Thật không?” Trong giọng nói của phụnhân kia không mang chút hờn giận nào, “Ngươi đã không có biết, vậy hỏiđệ đệ của ngươi một chút thì tốt rồi.”Người được hỏi không trả lời, phụ nhânkia cười cười, “Đi thôi, ta đã năm năm không quay về Vân Trữ, không thểtưởng tượng Vân Trữ lại xuất hiện một người đàn bá đanh đá như vậy, bênđường cùng một đám nam tử giằng co, hơn nữa còn ra tay đánh người, thậtlà không có thể thống!”Thủy Liên nhẹ giọng đáp, tiện thể nói:“Thiếu Quân, đệ đi báo cho bà nội cùng nương bảo tỷ đã trở về, đưa tuầnphủ phu nhân hồi phủ rồi mới trở về nhà.”Khi Hách Liên Dung xoay người, chỉ thấy một bóng dáng màu lam theo sau một vị nữ tử trung niên lên xe ngựa.Vị Thủy Liên, nữ nhi đầu lòng củaNghiêm thị, Vị gia nhị tiểu thư, Hách Liên Dung mặc dù chưa từng nhìnthấy mặt của nàng, nhưng trong thanh âm của nàng đã nghe ra bất mãn, xem ra buổi tối hôm nay, một cuộc đại chiến lại xảy ra.