Đôi khuyên tai này… tại sao lại ở trong tay Mộ Dung Phiêu Phiêu?
Không biết vì sao trong lòng Hách Liên Dung lại cảm thấy buồn bực, đúnglúc đó cửa phòng khẽ vang lên, giọng nói lười biếng của của Vị ThiếuQuân truyền đến: “Đang nói chuyện với ai vậy?”
Hách Liên Dung liếc nhìn Vị Thiếu Quân đang thập thò nửa người nơi cánhcửa, nâng đôi khuyên tai lên hỏi: “Cái này… là của ta đúng không?”
Vị Thiếu Quân tựa người vào cánh cửa, mắt híp lại đến nửa ngày sau đómới gãi đầu gãi tai quay đầu về phòng mình ngủ: “Nàng tìm thấy ở đâuvậy?”
Hách Liên Dung thu đôi khuyên tai lại, bước vào phòng ngủ theo hắn: “Là nên hỏi chàng đã đưa nó cho ai?”
Bước chân Vị Thiếu Quân khựng lại, quay đầu nhìn Hách Liên Dung như thể không hiểu rõ ý nàng.
“Mộ Dung Phiêu Phiêu đưa cho ta.”
Nghe câu trả lời của nàng Vị Thiếu Quân cũng không tỏ ra ngạc nhiên ngược lại chỉ hơi gật đầu: “Vậy thì đúng rồi.”
Nhìn dáng vẻ vô tâm của hắn khiến Hách Liên Dung cảm thấy hơi uất nghẹn, lạnh lùng hỏi: “Vậy là ý gì?”
“Là ta nên hỏi nàng có ý gì mới đúng?” Vị Thiếu Quân mệt mỏi xoa bópthái dương, từ bỏ ý định lên giường đi ngủ, đi đến bên bàn rồi ngồixuống, ngẩng đầu hỏi Hách Liên Dung: “Nàng đang chất vấn ta?”
Tinh thần của Vị Thiếu Quân so với buổi sáng sớm nay có vẻ đã khá hơn,tuy có vẻ thoải mái nhưng vẫn không giấu hết vẻ mệt mỏi, lại nhớ đến lời Vị Thiếu Dương nói hắn mấy ngày nay nỗ lực học hỏi, giọng điệu HáchLiên Dung mới dịu xuống đôi chút: “Không phải, chỉ là ta hơi tò mò.”
Lúc này Vị Thiếu Quân mới có chút tươi tỉnh nhưng vẫn bất mãn giảithích: “Tối hôm qua tại Vị Tất Tri, cô ta nhìn thấy đôi khuyên tai cứnhất quyết đòi ta phải đưa cho, ta đương nhiên không đồng ý cô ta liềngiật lấy giấu đi, nói là chỉ giấu trong Vị Tất Tri, bắt ta phải tự tìm,nhưng Vị Tất Tri có biết bao nhiêu bình với lọ lỉnh kỉnh, ai mà biết côta giấu ở đâu, ta có điên mới tìm, xem ra cô ta vẫn còn biết điều hômnay liền đem trả lại.”
Nói thật lúc Hách Liên Dung vừa nhìn thấy đôi khuyên tai này đã vô cùngbuồn bực, vốn muốn chất vấn Vị Thiếu Quân vì sao đôi khuyên tai này lại ở trong tay Mộ Dung Phiêu Phiêu, hiện tại nghe hắn thành thật khai báocũng tự dưng hết giận chuyện đó nhưng nghĩ đến việc đêm qua hai kẻ bọnhọ cô nam quả nữ ở bên nhau không biết còn diễn thêm tiết mục đặc sắcnào nữa thì lại tức anh ách.
Vị Thiếu Quân đương nhiên không biết Hách Liên Dung đang nghĩ cái gì,thấy nàng lạnh lùng không nói câu nào thì cho rằng nàng vì chuyện vừarồi nên không thoải mái liền kéo nàng ôm vào trong ngực: “Sau này khôngcho phép nàng nói với ta những lời như vậy nữa, đừng cho ta cảm giácnàng không tin tưởng ta.”
Hách Liên Dung tuy trong lòng không thoải mái nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng vẫn không cảm thấy tựnhiên, thoải mái như mọi khi.
Vị Thiếu Quân lúc này mới cảm nhận có gì đó khác lạ, dịch người lại gần vòng tay ôm nàng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì!” Mộ Dung Phiêu Phiêu tuy rằng mai sẽ rời đi nhưng HáchLiên Dung vẫn không cách nào giải tỏa nỗi khúc mắc trong lòng, chỉ vìnàng bất cẩn khiến kẻ khác thừa cơ chen vào khoảng trống giữa hai ngườihọ, sau này nhất định phải đề phòng cẩn thận, nhưng quan trọng nhất vẫnlà do tên Vị Thiếu Quân này quá ngờ nghệch chẳng để ý gì hết. Nàng cấtđôi khuyên tai vào hộp, cũng không muốn ngắm nhìn nó nữa, quay người lại nói: “Có chuyện này chàng đã biết chưa? Thật không ngờ Vệ Vô Hạ làThanh Y Hầu do hoàng thượng sắc phong.”
Nàng tỉ mỉ kể lại chuyện ngày hôm nay một lượt cũng không thấy Vị ThiếuQuân có chút kinh ngạc gì thì hơi nhíu mày: “Chàng đã sớm biết rồi?”
Vị Thiếu Quân hừ một tiếng đáp: “Có gì ghê gớm đâu, là tỷ tỷ của hắn làm quý phi, có phải hắn đâu, nếu hắn làm được quý phi mới đáng nói!”
Hách Liên Dung nhìn hắn đầy khinh bỉ, cũng không muốn đối đáp nhiều làmgì cho phí công, có điều hôm nay biết được thân phận của Vệ Vô Hạ nàngliền nghĩ đến một chuyện khác: “Có phải việc gửi thư cho Bạch Lan đượcVệ Vô Hạ giúp đỡ không?”
Vị Thiếu Quân cũng không chống chế, vậy coi như đúng rồi, Hách Liên Dung hiếu kì hỏi: “Ta vốn cho rằng ấn tượng của chàng về hắn không tốt, saocòn không biết xấu hổ nhờ vả người ta như vậy?”
“Ta không có nhờ vả hắn gì hết.” Vị Thiếu Quân lập tức thanh minh: “Tachỉ buột miệng nói ra chuyện đó, là hắn tha thiết mong muốn giúp đỡthôi.”
Hách Liên Dung làm sao tin được lời chồng mình nói: “Không cần biết thếnào, hắn đã giúp chúng ta một việc lớn như vậy, nhất định phải tìm cơhội cám ơn người ta.”
…
“Việc gì phải phiền phức như vậy…” Vị Thiếu Quân đang nói bị ánh mắtcủa Hách Liên Dung lườm cho phải ngậm miệng lại, hậm hực gật đầu: “Đượcrồi, đợi có dịp đã.”
Nghe câu trả lời không chút thành ý nào của hắn, Hách Liên Dung cũngbiết việc này không trông chờ gì được vào Vị Thiếu Quân, thà tự mình tìm cơ hội cám ơn người ta còn hơn.
“Đúng rồi…” Vị Thiếu Quân nghĩ ngợi một lúc lâu mới nhớ ra có chuyện cần bàn với Hách Liên Dung: “Bính thúc dạo gần đây muốn đi đến mấy thôntrang nhỏ ngoài thành Vân Trữ, càng những nơi xa xôi càng dễ tìm được đồ cổ quý giá, ta cũng muốn đi một chuyến.”
Bôn ba khắp nơi tìm bảo vật, buôn tận gốc bán tận ngọn, đây là phươngpháp kiếm tiền hàng đầu của người làm đồ cổ, hơn nữa nơi nông thôn đồgiả đồ thật càng lẫn lộn khó đoán cũng là cơ hội tốt để nâng cao kinhnghiệm, Hách Liên Dung gật đầu: “Khi nào thì đi?”
“Chắc là ngày mai, ít nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng nên hôm nay mới thả cho ta nghỉ ngơi một ngày, sau đó còn mệt nhiều.” Tuy Vị ThiếuQuân mồm nói đầy vẻ oán trách nhưng cái dáng vẻ kia lại chẳng có chútkhông cam tâm tình nguyện nào hết: “Còn có việc này nữa, Trần gia ThưCục kia…”
Vị Thiếu Quân vừa nói sang chuyện khác, Hách Liên Dung lại như vừa mới sực tỉnh: “Ngày mai đi?”
Vị Thiếu Quân gật đầu, đứng đựng bước ra sau vòng tay ôm lấy eo nàng,mặt cọ cọ lên má Hách Liên Dung bật cười: “Sao vậy? Không nỡ để ta điư?”
Hách Liên Dung đến nửa ngày cũng không nói câu nào, trong đầu hiện lên một suy đoán khiến nàng bực bội khó chịu.
“Có những ai cùng đi?”
“Bính thúc này, hình như còn có hai người làm khác nữa.”
“Còn ai nữa?”
“Còn ai?” Vị Thiếu Quân không hiểu ý nàng nghĩ nghĩ một lúc hỏi lại:“Nàng nói Thiếu Dương ư? Đệ ấy không đi, còn phải ở lại quản lý việcchính nữa.”
“Nhất định ngày mai phải đi sao? Chậm hơn vài ngày cũng không được ư?”
Vị Thiếu Quân càng thấy khó hiểu với lời của Hách Liên Dung: “Có chuyện gì sao?”
“…Không có gì.” Hách Liên Dung lạnh lùng buông một câu sau đó rơi vàotrạng thái trầm mặc, nỗi bất an trong lòng không ngừng lan rộng, VịThiếu Quân nhìn nàng một lúc lâu mới hỏi: “Rốt cuộc nàng làm sao vậy?”
Hách Liên Dung cắn cắn môi, trong giọng nói lộ rõ sự bất an: “Mộ Dung Phiêu Phiêu có biết việc chàng sẽ đi hay không?”
Vị Thiếu Quân không lên tiếng, đôi mày nhíu chặt lại, Hách Liên Dung cho sự im lặng của hắn là thừa nhận, càng thêm ủ rũ: “Vậy chàng có biếtviệc ngày mai cô ta cũng sẽ rời đi hay không?”
“Cô ta có đi hay không liên quan gì đến ta!” Sắc mặt của Vị Thiếu Quânđột nhiên trầm hẳn xuống: “Sao nàng không nói thẳng ra nàng nghi ngờ tađi cùng cô ấy?”
Thái độ của Vị Thiếu Quân khiến Hách Liên Dung thấy lúng túng: “Ta không phải muốn nói vậy!”
“Nhưng nàng nghĩ vậy!”
“Ta chỉ muốn biết chuyện ta hỏi mà thôi!”
Hách Liên Dung đã lâu chưa nếm cảm giác mâu thuẫn đối chọi như thế này,nàng dường như đã quên mất mình và Vị Thiếu Quân đã từng quyết không đội trời chung khốc liệt như thế nào, cảm giác này thật khiến người ta khóchịu: “Vậy là… hai người đã hẹn trước với nhau rồi đúng không?” HáchLiên Dung đấu tranh nội tâm hồi lâu, không ngờ cuối cùng lại thốt ra câu này.
Vị Thủy Liên không hề có ý định ra về, sao lại có thể để Mộ Dung PhiêuPhiêu một mình rời đi, hơn nữa chẳng khó nhìn ra Mộ Dung Phiêu Phiêucũng chẳng có lý do gì để rời đi, lại thêm lịch trình của Vị Thiếu Quânnhư vậy không khỏi khiến Hách Liên Dung hoài nghi.
“Phải! Đã hẹn trước rồi! Chúng ta ra thành gặp nhau, sau đó cùng bỏ trốn”
Nghe vậy cũng biết là lời nói lúc giận dữ, trong lòng Hách Liên Dungcàng thêm ấm ức, tủi thân nhưng cuối cùng nàng cũng không có thói quengiải thích, thanh minh, trong bầu không khí bất hòa như vậy cứ thế cúiđầu trầm mặc, cắn chặt môi không nói một lời.
Vị Thiếu Quân bị suy nghĩ chủ quan của Hách Liên Dung làm cho tức đếnkhông nói được câu nào nhưng nhìn dáng vẻ này của nàng lại thấy đaulòng, buồn bực đi đi lại lại vài bước trong phòng sau đó ưu phiền nói:“Nếu là người khác ta còn lâu mới nói mấy lời vô ích này, nhưng vì lànàng, ta không thể không nói! Ta không hề có hứng thú với con nhỏ điênkia, đối với nữ nhân khác cũng không có chút hứng thú gì hết, rốt cuộcta phải làm thế nào nàng mới hiểu rõ đây?”
Hách Liên Dung xem không ít cảnh phim chân tình nồng thắm, với trườnghợp như này nên dùng lời lẽ dịu dàng phối hợp hành động, kiểu nóng nảyhấp tấp cũng hiếm gặp. Có điều nghĩ đến sự nghi ngờ vô căn cứ của mìnhcũng thấy bất công cho Vị Thiếu Quân, nhưng trong lòng vẫn không hếtbuồn bực: “Ta đi với chàng.”
“Được thôi, ngày mai cùng đi.” Giọng điệu Vị Thiếu Quân có chút mệt mỏi, chán chường, Hách Liên Dung biết mình cũng chỉ tức lên nói vậy, nànghiện tại là đương gia, đâu phải dễ dàng nói đi là đi được.
“Chàng… có phải thật sự rất không vui?” Hách Liên Dung nhớ đến câu nóicuối cùng của Mộ Dung Phiêu Phiêu: “Mộ Dung Phiêu Phiêu nói chàng khôngvui vẻ, nhưng ta lại không cảm thấy thế, bởi vậy… ta thấy rất phiềnmuộn.”
“Điều duy nhất khiến ta không vui chính là việc nàng không tin tưởngta.” Tâm tình Vị Thiếu Quân chưa lúc nào tệ như bây giờ, bị người kháckhông tin tưởng? Hắn vẫn luôn không được mọi người tin tưởng, nhưng chưa lần nào như bây giờ, trong lòng khó chịu, không cam tâm, bực bội, ấmức, mất mát, thất vọng, tất cả những cảm xúc đó cứ rối loạn trong lòng,không biết gỡ rối từ đâu.
“Ta chỉ…” Nhận ra sự thất vọng của hắn, Hách Liên Dung vốn muốn thanhminh, giải thích nhưng lại chẳng biết phải nói câu nào. Không khí giữahai người đang yên đang lành, bỗng chốc bị nàng làm hỏng bét hết cả,nàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, không phải nàng chưa từng đốkị nhưng đây là lần đầu tiên dùng đến những lời lẽ khó nghe như vậy. Cólẽ với Nghiêm Yên, Bạch Ấu Huyên hay Tử Yên, nàng thật sự không coi họlà tình địch nên lúc nào cũng giữ vững thái độ dửng dưng, bình tĩnh,chẳng hề để tâm những chuyện nhỏ nhặt, Nhưng Mộ Dung Phiêu Phiêu lạikhác, cô ta ở gần nàng, để nàng nhìn thấy một người con gái cuồng nhiệt, hồn nhiên, xinh đẹp suốt ngày bám lấy Vị Thiếu Quân, điều này thực sựkhiến nàng không chấp nhận được.
“Xin lỗi.” Ngoài câu này nàng cũng chẳng biết nói câu nào khác.
Vị Thiếu Quân thở dài, phiền muộn ôm nàng nói: “Ta không hề muốn nàng phải xin lỗi, ta chỉ… cảm thấy sợ hãi.”
Hách Liên Dung không hiểu rõ ngẩng đầu nhìn hắn, Vị Thiếu Quân buôngnàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, do dự một lúc lâu mới nói: “Chúng tacứ như hiện tại là tốt rồi, thế nhưng nàng không chịu hoàn toàn tintưởng ta, ta phải cố gắng hết sức mới được như này, nhưng cảm giác củanàng về ta khiến ta… vô cùng bất an, ta muốn làm thật tốt, muốn để nànghạnh phúc, vui vẻ, thế nhưng…nàng dường như vẫn thu mình lại, ta khôngbiết phải làm sao mới khiến nàng không hề phòng bị, do dự tiếp nhận ta,bởi vậy mới khiến ta không vui. Nàng hiểu chưa?”
“Ta…” Tim Hách Liên Dung đập mạnh một lúc lâu, mới dần dần tiêu hóa hếtlời hắn nói, nhất thời lúng túng không biết phải trả lời thế nào.