Hách Liên Dung gật đầu cười rộ lên, Vị Thiếu Quân đối diện với ánh mắt của nàng cũng chẳng dám ho he bao biện câu nào nhưng cũng không có vẻ bối rối sốtruột che giấu, cũng không trợn mắt đe dọa với Tử Yên, từ đầu đến cuốiđều mang một bộ mặt mất hứng đau khổ xen lẫn gì đó như cam chịu.
Tử Yên đắc ý nói xong câu đó, tự nhận thấy mình đã phản kích thànhcông nhưng ngược lại vẫn thấy Hách Liên Dung giữ nguyên thái độ khoanthai chậm rãi, vẻ mặt như thể bảo nàng ta “nói tiếp đi”. Hách Liên Dungkhông nói lời nào, Tử Yên vì vậy không thể tiếp tục thi triển công lựcphá hoại của ả, nấn ná một lúc lại làm Phương đại thiếu thấy nàng ta quá mức không biết thân biết phận nên đành ra lệnh cho ả ta rời đi
Vốn dĩ là vậy, một nữ tử chốn ong bướm không có tư cách thưa chuyện cùng Hách Liên Dung chứ đừng nói đến thị uy.
Tử Yên cùng mấy nữ nhân kia không cam lòng những cũng phải rời đi,Hách Liên Dung lúc này mới lên tiếng cười nói với Phương đại thiếu: “Tacó vài món ăn sở trường, Phương thiếu gia nhất định phải nếm thử rồigiúp ta nhận xét xem sao.”
Phương đại thiếu cùng nhóm bạn đương nhiên nhiệt liệt hưởng ứng, tuybầu không khí vô cùng huyên náo vui vẻ nhưng Vị Thiếu Quân ngược lại vẫn không ho he hé răng nói một câu. Đùa à, Hách Liên Dung vừa làm bọn TửYên muối mặt rời đi, tỏ rõ thái độ không hoan nghênh còn có thể kháchsáo thân thiện với mấy tên này nữa sao? Ai chẳng biết trong câu nói mờimọc của nàng ẩn chứa âm mưu, chỉ có điều chịu trận trước tiên cũng làPhương đại thiếu, nên mấy tên còn lại mới náo loạn bày trò nán lại xemkịch vui.
Hách Liên Dung ném lại cho Vị Thiếu Quân một câu “Thiếu Quân, đãikhách!” sau đó liền mang theo Bích Liễu đến phòng bếp, trên đường đi,cuối cùng Bích Liễu không nhịn được nữa lên tiếng hỏi nàng: “Ả tiện nữTử Yên kia thật khó ưa, một nữ tử trăng hoa ong bướm mà cũng dám tới đây lớn lối.”
Hách Liên Dung ngược lại vẫn cười nói: “Ai chẳng muốn bản thân mìnhtìm được chỗ dựa tốt, nữ nhân Tử Yên kia cũng không ngoại lệ, có điều…cho dù chọn đường nào, người nào đều cần một lời hứa hẹn chân thật, rõràng, làm thê hay thiếp cũng phải nói chính xác, nói được phải làm được. Như Bạch Ấu Huyên kia kìa, được người ta thương yêu che chở, cho dù rời đi rồi cũng khiến người ta hoài niệm mãi không thôi, còn cái cô Tử Yênkia, bất luận nam nhân nào rời bỏ cô ta cùng lắm cũng chỉ cho rằng hắnbỏ đi một cô gái thanh lâu mà thôi.”
Bích Liễu suy ngẫm một lát, hình như có chút ngộ đạo rồi gật gù: “Bởi vậy thiếu phu nhân mới làm ra vẻ không nhìn thấy ả ta?”
-Cô ta muốn đóng vai một nữ nhân đanh đá, ta cũng không thể tranh vai diễn của người ta được, cần gì phải đặt mình ngang hàng với loại nữ tửnhư thế.
Bích Liễu lúc này mới khẽ phì cười: “Thiếu phu nhân nói rất đúng, cóđiều Phương thiếu gia và mấy vị bằng hữu đến nháo loạn, trước đây nhịthiếu gia theo bọn họ học không ít thói xấu, thậm chí cũng không chịunghe lời khuyên của lão phu nhân còn hay mời bọn họ đến phủ hội hè,trước đây không ai nói được, nhưng hiện giờ thiếu phu nhân lên làm đương gia, nhị thiếu gia đã sửa chữa không ít, vậy sao thiếu phu nhân còn đểthiếu gia giao du với mấy người đó, thậm chí còn tự mình xuống bếp khoản đãi bọn hắn?”
-Cho dù ta không muốn bọn hắn đến đây thì cũng chẳng thể đọ lại vớiđộ mặt dày của mấy người đó. – Hách Liên Dung thở dài một tiếng: “Cũngkhông thể để người của nhị thiếu ra mặt đuổi bọn họ đi, người ta sốngkhông thể thiếu bạn, nhất là kiểu công tử ăn chơi trác táng, thế nênnhững việc mang tiếng đắc tội với người ngoài cứ để ta gánh hết vậy.”
Bích Liễu vẫn chưa hiểu hết những lời Hách Liên Dung nói, đang muốnlên tiếng hỏi rõ thì hai người họ đã bước đến sân trước phòng bếp nêncũng đành dừng cuộc nói chuyện. Trong sân có mấy người đầu bếp đang ngồi tán gẫu, còn hai nha hoàn tam đẳng đang rửa dọn bát đĩa bĩa tối bêngiếng nước, nhìn thấy Hách Liên Dung hạ giá đến đây liền lập tức đứngdậy. Hách Liên Dung cũng không quá quan tâm đến bọn họ, chỉ hỏi một vịđầu bếp nữ đã tắt bếp lửa chưa, bà ta liền đáp: “Vẫn còn chưa tắt bếp,mấy tối nay lão thái thái đều muốn ăn chút điểm tâm thưa thiếu phunhân.”
Hách Liên Dung gật đầu: “Vậy vừa đúng lúc, đến giúp ta một chút.”
Hách Liên Dung nói xong liền bước vào phòng bếp, đột nhiên một nhađầu rửa chén chen trước Bích Liễu đi vào phòng bếp, Bích Liễu hơi nhíumày nhưng ngại có Hách Liên Dung ở đây nên định để sau sẽ dạy bảo lại,nhưng lại thấy nha đầu kia sau khi vào bếp liền đến bàn dài lấy một bátthức ăn lớn, cúi đầu nhanh chóng đi ra ngoài.
Hách Liên Dng bị cô nhóc nha hoàn này làm cho sửng sốt, Bích Liễuđứng trong phòng bếp rồi mới lên tiếng: “Đứng lại! Ngươi đang cầm cái gì trong tay đó?”
Tiểu nha đầu đó run rẩy, cứ đứng ngay đơ ở cửa không dám quay đầulại, đầu bếp nữ theo Hách Liên Dung vào không dám hé răng nói ngược lạimột vị đầu bếp khác vội bước đến, kéo nha đầu kia đến trước mặt HáchLiên Dung: “ Xin nhị thiếu phu nhân tha lỗi, nha đầu này gia cảnh khókhăn, túng thiếu, cha mất sớm, hai em trai còn nhỏ, cũng chỉ biết trôngchờ chút cơm thừa canh cặn nó mang về mới được ấm bụng qua ngày.”
Hách liên Dung lúc này mới nhìn đến bát thức ăn tiểu nha đầu kia cầmtrên tay có chút quen mắt, đúng là mấy món vừa ăn tối lúc nãy xong, chỉlà lúc này bị trộn lẫn lộn xếp chồng lên nhau.
Hách Liên Dung vẫn chưa tỏ rõ thái độ gì khiến nha đầu này càng thêmcăng thẳng, có thể nhìn rõ thân thể gầy còm của nó đang run lẩy bẩy, vịđầu bếp kia cũng có chút bất an, bà đầu bếp theo vào lúc đầu nghĩ HáchLiên Dung muốn truy cứu nên cũng xen mồm vào nói: “Lý Minh, nha đầu nàynếu không phải cháu gái của ông thì cần gì phải đối tốt như vậy?”
Vị đầu bếp tên Lý Minh kia trừng mắt lườm nữ đầu bếp vừa lên tiếng,thu hồi lại ánh nhìn liền bắt gặp đôi mắt của Hách Liên Dung lại vộivàng cúi đầu. Bích Liễu thấy khuôn mặt không có bất cứ biểu hiện gì củaHách Liên Dung, giận tái mặt giáo huấn Lý Minh: “Nha đầu kia gia cảnhtúng thiếu, ông là chú nó không giúp đỡ tiếp tế thì thôi, muốn làm người tốt sao còn kéo đến tận Vị phủ làm, bất kể là cơm thừa canh cặn, tất cả đều là đồ trong phủ, ngươi tùy tiện nói cho là có thể cho hay sao?Ngươi cho mình là ai? Chủ tử của Vị phủ phải không?”
Đây là lần đầu Hách Liên Dung được chứng kiến Bích Liễu giáo huấnngười dưới, cũng có vài phần chiêu thức, so với nàng còn mạnh hơn gấpnhiều lần. Nếu đổi lại là mình, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào thìvì một việc nhỏ như này cần phải đổi sắc mặt giáo huấn người khác, nàngnhất định không bao giờ làm được.
Lý Minh dù sao cũng có thâm niên trong Vị phủ, bị Bích Liễu nói nhưvậy trên mặt cũng tỏ rõ sự bất mãn, vị đầu bếp nữ kia ngược lại tỏ rarất đắc ý, vội vàng thêm mắm dặm muối với Bích Liễu: “Bích Liễu cô nương có điều không biết đó thôi, đâu chỉ riêng đồ ăn, ngay cả thuốc cho mẹnha đầu này cũng đều mượn nhà bếp để đun.”
-Ngươi! – Lý Minh lại trợn mắt với vị đầu bếp nữ kia, “Ta làm vậycũng chỉ vì giúp Nhị Tâm, không như ngươi không biết nhận được lợi lộcgì, trưa ngày hôm nay nha đầu kia chưa xin phép Vị quản gia, dưới sự cho phép của ngươi dám làm mưa làm gió trong phòng bếp, đừng cho rằng người khác không nhìn thấy!”
Vị đầu bếp nữ kia nghe vậy cũng hơi hoảng loạn, vội vã hướng HáchLiên Dung quỳ xuống: “Nhị thiếu phu nhân, đừng nghe hắn nói lung tung,là Thanh cô cho nô tì tìm một nha đầu nhanh nhẹn đến làm giúp trongphòng bếp, ngày mai mới đi kí khế ước!”
Việc này bị vị nữ đầu bếp kia quanh co lấp liếm coi như cũng xongnhưng Lý Minh cũng chưa có ý định buông tha cho bà ta: “Vậy chuyện lầntrước tam tiểu thư trách mắng ngươi, ngươi liền mang một chén tổ yến đến lấy lòng thì giải thích sao đây?”
-Ngươi… – Bà đầu bếp này liền vỗ đùi, cứ thế ngã ngồi trên mặt đất gào khan: “Thiếu phu nhân, nô tì oan uổng chết mất…”
Hách Liên Dung khẽ cau mày khoát tay ra hiệu cho bà đầu bếp này ngừng gào khan tố khổ, nàng không có hứng thú nghe bọn họ xỏ xiên, vạch mặtlẫn nhau, việc lạm dụng quyền lợi cắt xén nguyên liệu nấu ăn là quy tắcngầm nơi nào chẳng có, nếu tiếp tục truy cứu chỉ sợ ai cũng có phần dính dáng đến. Nàng nhìn tiểu nha đầu quỳ gối giữa hai bọn họ hỏi: “Ngẩngđầu lên!”
Nhị Tâm run rẩy nửa ngày mới dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt non nớt ngây ngô, xem chừng cũng chỉ mười một, mười hai tuổi.
-Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? – Hách Liên Dung hỏi cô bé.
-Nô… nô tì… nô tì…
Cô bé lắp bắp nửa buổi cũng không nói thành câu, Lý Minh ở bên cạnhcũng gấp đến mức nhíu chặt mi, cuối cùng đành lên tiếng nói thay: “Bẩmthiếu phu nhân, qua hè này con bé tròn mười ba tuổi.”
Mười ba… Lúc mình mười ba tuổi còn đang làm cái gì nhỉ? Hình như làđang mè nheo đòi mẹ mua cho một chiếc xe đạp địa hình, lí do là dòng xeđó rất thuận tiện, không quá mất sức đạp em nó đến trường, có thể tiếtkiệm được hai phút và chút sức lực. Cuối cùng nàng đương nhiên đạt đượcước ao, lúc đấy chỉ cần lí do gì đó có liên quan đến học hành là các vịphụ huynh đều gật đầu đồng ý ngay.
Hách Liên Dung mải suy nghĩ đứng ngẩn ra một lúc lâu, Lý Minh lại vội vã biện giải: “Thiếu phu nhân, đứa nhỏ Nhị Tâm này bình thường rấtnhanh nhẹn, lại cũng chịu khó chăm chỉ làm việc, lần trước Vị quản giacòn nói chờ con bé lớn hơn nữa sẽ cho lên làm nha hoàn nhị đẳng hầu hạchủ tử.”
Hách Liên Dung gật đầu “ừm” một tiếng, đầu bếp Lý Minh cảm thấy sựviệc có chút chuyển biến lại vội vã nói tiếp: “Nhị thiếu phu nhân yêntâm, việc này từ nay về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa!”
Hách Liên Dung nhíu mày hỏi: “Sao hả? Nếu như ta không hỏi đến, chẳng lẽ việc này cứ thế tiếp tục?”
Lý Minh nhất thời nghẹn lời, thật ra cơm thừa của Vị phủ mỗi ngày đều không ít, đa phần đều là đổ đi, có tiếc hay không trước chưa cần bànđến, chủ yếu là rất phí phạm. Nếu làm như ông ta thì vừa không phải đổđồ thừa đi lại có thể giúp đỡ người khác, nhất cử lưỡng tiện, đều làchuyện tốt chẳng phải sao. Nhưng tâm tư người chủ gia đình vĩnh viễnkhông thể đứng từ góc độ người hành sự ra suy xét, bởi vậy Hách LiênDung đối với chuyện lần này cũng có chút không vừa ý: “Minh thúc, ônglàm ở Vị phủ được bao lâu rồi?”
Lý Minh gật gù đáp: “Cũng được mười năm rồi!”
-Mười năm rồi còn chưa rõ hết quy củ trong phủ hay sao? Mặc kệ NhịTâm có quan hệ như nào với ông, ông làm như vậy là không thỏa đáng.
Đại khái cũng bởi Hách Liên Dung nói năng nhẹ nhàng uyển chuyển nênNhị Tâm cũng bớt chút sợ hãi, cắn chặt môi dưới một hồi lâu cuối cùngcũng dám lên tiếng: “Xin thiếu phu nhân minh xét, Minh thúc vốn khôngphải là chú ruột của nô tì, chú ấy là hàng xóm bên cạnh, nhìn gia cảnhnhà nô tì đáng thương nên mới giới thiệu cho nô tì được vào Vị phủ, làNhị Tâm làm liên lụy đến thúc ấy, tất cả đều là lỗi của Nhị Tâm, cầu xin nhị thiếu phu nhân đừng trách thúc ấy!”
Nhị Tâm chưa nói xong nước mắt đã tuôn rơi, Hách Liên Dung nghe LýMinh kể đã sớm cảm thương cho số phận Nhị Tâm, hiện tại lại nghe cô bénói vậy, cảm tình với Nhị Tâm lại càng tăng thêm. Nếu bình thường HáchLiên Dung sẽ không bao giờ trách tội hai người họ, lại còn có thể trợgiúp cho cô bé ít bạc trong lúc khốn khó. Nhưng hiện tại nàng không thể. Nàng là đương gia, không chỉ trong Vị phủ, chỉ ngay trong cái phòng bếp nho nhỏ này thôi đã có không biết bao ánh mắt hướng nhìn nàng giảiquyết công việc, nàng mới đảm nhiệm chức trách, không thể vì tình riêngmà làm hỏng công việc.