Trong giới Taekwondo, Thích Bách Thảo giống như là điều tự hào của Nguyên võ đạo tại nước nhà, nhưng có ai từng biết được Thích Bách Thảo của nhiều năm trước chỉ là một cái tên hoàn toàn xa lạ. Những cố gắng của cô giống như là sự trùng hợp ngẫu nhiên chỉ dựa vào may mắn, chưa từng có ai nghĩ rằng cô đã phải cố gắng ra sao, tốn bao nhiêu công sức để tập luyện, không một ai nhìn thấy được sự nỗ lực không ngừng nghỉ của cô. Ngoại trừ hai người:
Một là, sư phụ của cô Khúc Hướng Nam - nổi sỉ nhục của Nguyên võ đạo, ông bị mọi người khinh bỉ nhưng đối với cô, ông không chỉ là người thầy dạy cô Nguyên võ đạo mà còn là một người cha nuôi nấng cô suốt bao nhiêu năm. Người có thể dạy cho cô “sống phải biết giữ liêm sỉ, phải trái trắng đen, biết khiêm nhường". Cho dù cả Nguyên võ đạo xem thường ông nhưng với cô, ông giống như một tượng đài, là tín ngưỡng của riêng mình. Nếu có thể, cô nguyện từ bỏ Nguyên võ đạo để tìm hiểu quá khứ năm xưa, trả lại trong sạch một đời cho ông. Hai là, Nhược Bạch - anh là Đại sư huynh nổi tiếng lạnh lùng, đối với ai cũng nghiêm khắc và đương nhiên Bách Thảo cũng không phải ngoại lệ. Anh chưa từng an ủi hay động viên cô cố gắng, nếu không nói là đả kích vào điểm yếu khiến cô tự ti, “Chưa thi đấu đã sợ thế này thì ngày mai em xin rút lui luôn đi”.
Nếu Bách Thảo thông minh một chút, cô sẽ nhận ra sự quan tâm của anh, cô chưa từng thắc mắc “tại sao” anh luôn xuất hiện vào những lúc cô rối rắm nhất, khi cô do dự cần một người lắng nghe thì anh luôn đứng ở một nơi cô dễ nhìn thấy. Anh muốn cô chiến thắng, không chỉ thắng mà còn thắng với ưu thế tuyệt đối! Vậy nên cô nỗ lực tập luyện ngày đêm, chỉ mong được anh thừa nhận, cô đã đạt tới trình độ mà anh kỳ vọng chưa?
Bình luận truyện