Giản Lan không nhớ rõ mình đã bị nhốt ở căn biệt thự này bao lâu rồi. Ngoại trừ người ngoài kia, cô không thấy được bất cứ ai khác, càng không thể liên lạc ra thế giới bên ngoài. Nhìn bản thân tiều tụy trong gương, Giản Lan không tiếng động cười khổ. Ai có thể nghĩ đến, ảnh hậu đột nhiên lui về ở ẩn là bởi vì bị giam cầm ở nơi này. Bị kẻ điên cố chấp như vậy mê luyến, muốn trốn cũng trốn không thoát. Cơn đói từ dạ dày càng ngày càng làm thân thể không thể chịu đựng được, Giản Lan mở cửa phòng định đi xuống tầng tìm ít đồ ăn.
Trong lúc đi xuống tầng, đầu óc lại đột nhiên bắt đầu mơ hồ, cô không cẩn thận bước trượt bậc thang, từ tầng hai ngã xuống. "Lan Lan!" Trước khi mất đi ý thức, Giản Lan nghe được tiếng kêu khóc khàn cả giọng của người kia. Giản Lan cho rằng mình không chết thì cũng bị thương nghiêm trọng, nhưng lúc cô tỉnh lại, lại phát hiện trên người không đau một chút nào, thậm chí còn tràn đầy năng lượng đã mất từ lâu. Cô đỡ trán từ trên sô pha ngồi dậy, đánh giá hoàn cảnh bốn phía lạ lẫm.
Trong phòng chỉ có một chiếc sô pha, một cái giường, còn có một cái bàn trang điểm, trang hoàng rất xa hoa, nhìn qua như phòng nghỉ ở khách sạn lớn nào đó. Chưa đợi Giản Lan suy nghĩ xem tại sao mình lại xuất hiện ở đây, di động rớt ở khe sô pha bỗng nhiên vang lên.
Bình luận truyện