Mặc dù chỉ nghe được giọng nói nhưng của đủ biết là công chúa Nhu Di vô cùng xinh đẹp, nhưng sau khi nhìn thấy nàng quả thật ta đã đứng hình một lúc. Dù đang bị bệnh, người phụ nữ với mái tóc đen và khuôn mặt nhợt nhạt vẫn có vẻ đẹp hút hồn, nàng như một tiên nữ vô tình rơi vào cõi trần. Sự hốc hác do bệnh tật mang lại không hề làm tổn hại đến sắc vóc của nàng mà chỉ khiến người khác thêm luyến tiếc.
"Phiền công chúa đưa tay ra, tại hạ muốn bắt mạch cho người."
Giọng của Mặc Vân Thư vẫn trong trẻo và mượt mà như mọi khi, không có chút dao động nào trước vẻ đẹp của Công chúa Nhu Di.
Đúng vậy, người đàn ông này đối mặt với ta, người hoàn toàn khỏa thân và hôn mê, hắn ở đó một mình trong vài tháng, và không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào, thậm chí ta còn nghi ngờ rằng hắn ta là một vị thánh không có dục vọng và ham muốn.
Mặc Vân Thư yêu cầu một chiếc khăn lụa quàng vào cổ tay mảnh mai như ngọc khắc của Công chúa Nhu Di, đến lúc đó hắn ta mới bắt đầu chẩn mạch, ta còn nhớ ngày ta tỉnh dậy, người này đã nắm lấy tay ta không chút do dự.
Chà, có lẽ chỉ là vẻ đẹp và thân hình đầy sẹo của ta không cách nào khiến hắn có ham muốn được.
Trong quá trình chẩn đoán, lông mày của Mặc Vân Thư cứ nhíu lại rồi thả lỏng ra, làm cho Thẩm Khanh Đạo tim muốn lệch một nhịp, thu tay lại, chàng vội vàng hỏi: "Mặc công tử, thế nào rồi? Bệnh tình của con gái ta..."
"Thẩm Vương, ngài đừng quá lo lắng, tuy rằng đây quả thực là một căn bệnh phức tạp nhưng tình trạng bệnh vẫn chưa ăn sâu vào tim, ta sẽ kê đơn thuốc sắc cho công chúa uống, ngày mai sẽ đến bắt mạch."
Lời nói của Mặc Vân Thư khiến Thẩm Khanh Đạo thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn nắm tay Công chúa Nhu Di, "Tốt quá rồi, bệnh của con có thể cứu rồi!"
"Đa tạ Mặc công tử."
Công chúa Nhu Di nhìn Mặc Vân Thư bằng chàng mắt trìu mến, chàng mắt có thể làm một loại thép ta luyện cứng cáp trở nên vô cùng mềm mại, nhưng Mặc Vân Thư chỉ cười nhã nhặn đáp: "Là đại phu, chữa bệnh là bổn phận của ta."
"Người đâu đưa Mặc công tử đến Cư Thanh Hà để nghỉ ngơi. Ta nay chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi Mặc công tử."
Mặc Vân Thư vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Thẩm Khanh Đạo quá nhiệt tình, hơn nữa còn đưa cho một thẻ bài để chàng có thể tự do ra vào cung, lần này Mặc Vân Thư thật sự không thể trốn tránh nữa, nên chỉ có thể đồng ý.
Hai chúng ta cứ như vậy mà sống trong hoàng cung của Lý Quốc.
*
*
Thanh Hà Cư nằm tại một tiểu viện bên cạnh vườn hoa, bước vào cửa sân có thể thấy ngay một ao sen bọc quanh một toà nhà hai tầng lâu, thanh tĩnh, lịch sự, tao nhã.
Chờ nhóm cung nữ lui ra, Mục Vân Thư không đi thẳng lên lầu hai mà lại gọi ta ngồi xuống ở trong schàng chính tầng một, hắn hiếm khi có lúc có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nhìn qua thì thấy hơi nghiêm khắc: “Nàng tại sao lại nói dối?”
“Hả?”
Ta còn chưa kịp phản ứng lại, mờ mịt nhìn hắn.
“Ngày hôm nay ở nhà khách, nàng nói là từ thuở nhỏ đã theo cạnh ta? Tại sao lại muốn nói dối hắn? Nàng nhớ ra cái gì rồi sao?”
Thì ra là nói đến vụ việc đó.
“Cũng chẳng có gì cả, chỉ là ta không quá thích cái tên đó, cảm giác hắn đầu óc không tốt, giống như có bệnh vậy, giống không hiểu tiếng người, không bằng cứ nói như thế để hắn khỏi phải dây dưa.”
Ta thành thực trả lời, Mục Vân Thư dường như suy tư đôi chút, sau đó do dự nói: “Vậy nàng có từng nghĩ qua, lỡ đầu lời hắn nói là thật, nàng đúng là thê tử của hắn, Khương Uyển?”
“Thiếu Các chủ nếu như muốn ta rời đi thì cứ nói thẳng là được rồi, ta cũng không phải là người không biết điều.”
Ta hơi nhíu mày, nhìn kỹ đối phương. Bình thường ta vẫn luôn xưng hô với hắn là “Mục đại phu”, lúc này gọi “Thiếu Các chủ” tất nhiên là có mang theo tâm tư của mình, Mục Vân Thư vội vàng giải thích nói: “Sao nàng lại nghĩ như vậy, ta đương nhiên không có ý đó. Ta chỉ là nhìn thấy hắn yêu thê tử đậm sâu như vậy, lo lắng lỡ đâu nàng bỏ qua…”
“Ta lại nhìn không ra được Thẩm Giác thâm tình đến vậy nha. Đối với việc hai năm không tìm thấy thê tử của mình lại không lo đi hỏi thăm tình hình dạo gần đây của người ta như thế nào, cũng không hỏi nàng tại sao không nhớ ra mình, mà lại tự quyết định muốn đem người bắt đi, nói đến chỉ muốn trực tiếp đánh cho.”
Ta trầm giọng cắt ngang lời nói của Mục Vân Thư, hít thở sâu điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lời nói sau đó ngữ khí đã dịu đi không ít.
“Ta mặc dù không nhớ gì nhưng cũng không phải đồ đần, Thẩm Giác với thê tử của hắn xảy ra chuyện gì t không biết, nhưng mà thâm tình của hắn trong mắt ta không đáng một đồng.”
“Thật xin lỗi, ta không nghĩ tới sẽ như thế này.”
Mục Vân Thư bứt rứt bất an nhìn ta, hiếm khi bắt gặp được bộ dạng yếu thế như thế này của hắn, lửa giận trong lòng ta biến mất không còn lại gì. Ta đứng dậy cầm theo hòm thuốc của hắn.
“Mục đại phu một lòng nghiên cứu y thuật, không hiểu những thứ tình cảm nam nữ này cũng rất bình thường, đợi ngài gặp được người con gái mà ngài thích, tự nhiên sẽ nhìn ra được sự dối trá của hắn. Không nói những thứ vô dụng này nửa, giày vò từ sáng đến giờ đã hơn nửa ngày rồi, ngài nhanh đi nghỉ ngơi đi, buổi tối không phải còn muốn dự tiệc sao?”
“Sơ Thất, sau khi chữa khỏi bệnh cho Nhu Di công chúa, chúng ta cùng về Bách Thảo Các đi.”
Mục Vân Thư đột nhiên giữ chặt tay của ta, nhìn ta cực kỳ chăm chú, đối với tốc độ đổi chủ đề thế này đầu óc của ta quả thật không theo kịp, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn gật gật đầu.
“Được, nghe theo ngài.”