Thiếp Bổn Kinh Hoa

Chương 29



Cõi lòng của nàng đâu chỉ đơn thuần là lạnh nhạt vô tình, mà là hờ hững, âm u, vô tâm đến đáng sợ.

Dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng đang ngây ra của Trục Phong lần nữa bị vỡ nát. Nếu nói lời lẽ, hành động của chủ tử hắn ta hôm nay là hiếm hoi thì hành vi quả quyết từ chối chủ tử của Phượng Hồng Loan càng khiến hắn ta kinh ngạc không thôi.

Nữ nhân muốn bước chân vào Ly vương phủ e là phải tranh nhau đến đầu rơi máu chảy. Vậy mà trên thế gian này vẫn còn có một nữ nhân không bị lung lay như thế này sao. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng, cô độc, hờ hững, bạc bẽo của nàng có lẽ còn bạc tình hơn cả chủ tử của hắn ta, Trục Phong ngay lập tức hiểu ra nàng thật sự không thèm để tâm tới chủ tử của mình.

Truy Nguyệt nhìn Phượng Hồng Loan từng bước chậm rãi tới trước mặt mình, vẻ mặt như tro tàn dần phai nhạt. Nàng ta quả thực không thể so với nữ tử trong trẻo, rực rỡ độc nhất vô nhị trước mặt mình.

Càng nghĩ càng thấy hối hận, nàng ta căn bản không nên động vào nàng. Nàng ta vẫn luôn cho rằng chủ tử rất trân trọng nàng ta nhưng rốt cuộc hôm nay nàng ta đã hiểu, nếu không có sự che chở của chủ tử thì nàng ta chẳng là cái thá gì cả, còn không bằng một con chó.

Phượng Hồng Loan đi tới trước mặt Truy Nguyệt thì dừng lại. Nàng nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của nàng ta, dường như có thể nhìn thấu hết mọi suy nghĩ đang ẩn chứa trong lòng Truy Nguyệt.

Thông suốt, tỉnh ngộ, hối hận, đoạn tuyệt, đau đớn, bi ai… Mọi thứ đều hiện trên khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn và đôi mắt không thể giấu nổi sự mê luyến đối với Quân Tử Ly kia.

Lẳng lặng nhìn hồi lâu, khoé miệng Phượng Hồng Loan khẽ cong lên, nàng nở một nụ cười hờ hững với Truy Nguyệt, ánh mắt nàng nhìn lướt qua Quân Tử Ly đang đứng bất động im lặng, từ từ mở miệng: “Ngươi muốn tự sát hay để ta tiễn ngươi một đoạn đường?”

Truy Nguyệt nhìn Phượng Hồng Loan, cơ thể yếu ớt không ngừng run lên. Sau đó, nàng ta gấp gáp nhìn về phía Quân Tử Ly.

Phượng Hồng Loan cười nhạt rồi nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn về phía Quân Tử Ly.

Chỉ thấy Quân Tử Ly vẫn luôn đứng ở chỗ cũ, y phục màu tím xa hoa, cao lớn bất động. Dung nhan của hắn ẩn giấu dưới bóng tối của mái hiên đã trút bỏ vẻ u ám lạnh lẽo trước đó, hiện giờ không thấy rõ vẻ mặt.

Tuy không nhìn rõ vẻ mặt của hắn nhưng Phượng Hồng Loan vẫn có thể đoán được, trên mặt hắn bây giờ nhất định là vẻ mặt lạnh nhạt, bạc bẽo.

Chỉ liếc mắt một cái thì Phượng Hồng Loan đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn, không chút huyết sắc của Truy Nguyệt: “Sao hả? Ta có thể cho ngươi thời gian là một nén nhang để suy nghĩ! Ngươi muốn tự sát hay muốn ta tiễn ngươi một đoạn?”

“Ta…” Truy Nguyệt thu hồi tầm mắt, trong đáy mắt ánh lên vẻ sợ hãi khôn cùng, cơ thể càng thêm run rẩy kịch liệt.

Trong lòng Phượng Hồng Loan cười lạnh nhìn Truy Nguyệt, không biết một nữ nhân như vậy làm sao có thể ở bên cạnh Quân Tử Ly ngần ấy năm.

Trục Phong và Truy Nguyệt, nếu luận cách Quân Tử Ly dùng người thì Trục Phong trầm ổn, thờ ơ, vô tình, rõ ràng là có năng lực đi theo bên cạnh phù trợ Quân Tử Ly. Mà Truy Nguyệt lại trùng hợp đối lập hoàn toàn, tuỳ tiện, lỗ mãng, tính tình xảo quyệt, nhan sắc tầm trung, rõ ràng là không đủ tư cách.

“Xem ra ngươi muốn ta tiễn ngươi một đoạn rồi nhỉ! Vậy thì không cần chờ hết một nén nhang nữa.” Năm ngón tay của Phượng Hồng Loan nắm lấy bảo kiếm xoay nửa vòng, hờ hững mờ miệng. Nàng còn chưa dứt lời thì thanh kiếm đã đâm về phía ngực Truy Nguyệt.

Vị trí không sai lệch một li, đúng là nơi mà nàng ta đã đâm Xảo Nhi bị thương.

“Chủ tử!” Trục Phong nhìn đường kiếm của Phượng Hồng Loan, hắn ta đột ngột quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt nhìn Quân Tử Ly: “Xin chủ tử hãy cứu Truy Nguyệt một mạng!”

Quân Tử Ly thờ ơ nhìn thanh kiếm trong tay Phượng Hồng Loan, dường như hắn không nghe thấy lời Trục Phong, cũng không thèm nhìn hắn ta một cái.

Dường như Phượng Hồng Loan cũng không nghe thấy lời Trục Phong nói, động tác trong tay không lỡ một nhịp nào, tiến gần tới ngực Truy Nguyệt.

“Chủ tử!” Trục Phong lại mở miệng lần nữa.

“Gieo gió thì gặt bão. Ngươi nghĩ ta nên cứu nàng ta sao?” Quân Tử Ly thu hồi tầm mắt mà nhìn Trục Phong, lạnh lùng, thờ ơ nói: “Hay là ngươi muốn ta dùng Ly vương phủ để đối lấy mạng của nàng ta?”

Vẻ mặt Trục Phong lập tức trắng bệch, thấy mũi kiếm của Phượng Hồng Loan sắp đâm vào ngực Truy Nguyệt, trong tình thế cấp bách, hắn ta mở miệng nói: “Chủ tử không để tâm tới công lao hầu hạ nhiều năm của Truy Nguyệt thì cũng thôi, nhưng nàng ta là người mà công chúa Quỳnh Hoa tặng cho chủ tử, nếu xảy ra chuyện thì chủ tử biết ăn nói với công chúa Quỳnh Hoa thế nào…”

Còn chưa dứt lời thì đã thấy Quân Tử Ly đột nhiên sầm mặt xuống, Trục Phong ngay lập tức ngậm miệng lại.

Công chúa Quỳnh Hoa? Trong đôi mắt lóng lánh xuân thuỷ của Phượng Hồng Loan hiện lên một tia sáng lạnh lẽo. Thì ra người mà Quân Tử Ly thích lại là công chúa Quỳnh Hoa. Đó là lý do vì sao dù chưa gả mà hắn ta đã muốn hưu Phượng Hồng Loan?

Là nữ nhân năm năm trước nghe nói đã bị Vân Cẩm chém đứt một bàn tay, là đệ nhất mỹ nhân tài mạo song toàn, được sủng ái nhất ở nước Tây Lương ư?

Công chúa Quỳnh Hoa? Truy Nguyệt là người của nàng ta?

“Phập” một tiếng, tiếng đao kiếm xuyên qua da thịt vang lên, khóe miệng Phượng Hồng Loan cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo. Bất kể nàng ta là người của ai, Quân Tử Ly cũng được mà của công chúa Quỳnh Hoa cũng chẳng sao, hôm nay nàng ta vẫn sẽ phải đền mạng cho Xảo Nhi.

Thấy bảo kiếm đã đâm vào ngực Truy Nguyệt, vẻ mặt Trục Phong thay đổi tột độ. Bóng dáng đang quỳ trên đất chợt lóe lên, “lạch cạch” một tiếng, bảo kiếm rời vỏ.

Bảo kiếm lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo mang theo sát khí thấu xương đâm về phía sau lưng Phượng Hồng Loan.

Kiếm pháp của hắn ta nhanh nhẹn gấp Truy Nguyệt không chỉ mười lần!

Đây mới thực sự là người của Quân Tử Ly! Phượng Hồng Loan không thèm nhìn ra sau lưng mà vẫn vững tay đâm kiếm từng tấc sâu hơn vào trong cơ thể của Truy Nguyệt.

Trước ngực Truy Nguyệt nhanh chóng nở rộ một đoá hoa máu đỏ thẫm.

Ánh mắt Quân Tử Ly căng thẳng nhưng hắn vẫn bất động như cũ.

Mũi kiếm của Trục Phong dừng lại sau lưng Phượng Hồng Loan cách đó một tấc, dung nhan trắng bệch nhìn nữ tử đứng bất động trước mặt mình. Nàng đang tập trung… Giết người!

Mà thanh kiếm của hắn ta không thể tiến thêm một tấc nào nữa.

“Thấy thế nào? Có phải kích thích lắm hay không?” Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, hai mắt không chớp một cái mà nhìn Truy Nguyệt.

“Ngươi…” Khoé miệng Truy Nguyệt tràn ra máu đỏ, sự sợ hãi nơi đáy mắt không giảm mà tăng. Nhìn vẻ mặt cười như không cười của Phượng Hồng Loan, nàng ta như đang nhìn thấy sứ giả câu hồn đến từ địa ngục.

“Lúc ngươi xuất kiếm với ta có phải cũng có cảm giác như thế hay không?” Phượng Hồng Loan nhướng mày, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt Truy Nguyệt.

Dường như Truy Nguyệt ngay cả run rẩy cũng không nổi nữa, chỉ biết sợ hãi nhìn nàng.

“Muốn đường hoàng thì phải có năng lực, muốn giết người cũng phải có kỹ năng. Nếu ngươi đã không có thì tốt nhất kiếp sau đừng có gặp lại ta.” Cổ tay Phượng Hồng Loan hơi dùng sức một chút, thanh kiếm lại đâm về phía cơ thể nàng ta sâu thêm một tấc.

Vào khoảnh khắc cổ tay Phượng Hồng Loan dùng sức đâm vào thì một tia sáng trắng lóe lên, “đinh” một tiếng đánh vào thanh kiếm khiến nó vỡ thành hai đoạn.

Cổ tay Phượng Hồng Loan tê dại, không chịu nổi luồng nội lực ấy mà thả tay ra, “đinh” một tiếng, chuôi kiếm rơi xuống đất.

Phượng Hồng Loan khẽ nheo mắt lại nhìn thanh kiếm rơi trên mặt đất, ánh mắt quay sang nhìn Quân Tử Ly, lạnh lẽo sắc bén: “Ly vương điện hạ có ý gì?”

Quân Tử Ly không nhìn Truy Nguyệt mà khẽ mím đôi môi mỏng nhìn Phượng Hồng Loan, đáy mắt chỉ một màu đen. Hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Bây giờ có lẽ nha đầu của ngươi vẫn có thể cứu chữa được, nếu ngươi cứ muốn giết nàng ta như vậy có phải là quá sớm hay không?”

“Ly vương Điện hạ nghĩ là còn sớm sao?” Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhướng mày: “Vậy nếu được thì ngươi cứu sống Xảo Nhi đi? Như vậy thì ta sẽ tha mạng cho nàng ta!”

Quân Tử Ly không nói mà chỉ nhìn Phượng Hồng Loan, ánh nhìn chăm chú.

“Không được sao? Vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí!” Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lùng, cổ tay nhanh như chớp đột ngột bóp lấy cổ Truy Nguyệt.

Trục Phong ngẩn người ra, căn bản không nhìn rõ Phượng Hồng Loan đã ra tay thế nào, thanh kiếm đang hướng về sau lưng nàng khẽ run lên.

“Chủ… Tử…” Truy Nguyệt cố sức nhả ra mấy chữ, căn bản là không có nửa điểm phản kháng, khóe miệng tràn ra chút máu tươi, nụ hoa đỏ trước ngực tràn ra như thác, sinh mệnh đang bị chảy ngược.

Thời gian dường như đọng lại trong khoảnh khắc đó, ngay cả không khí cũng đông cứng lại.

“Chủ… Chủ tử…” Hai mắt rã rời, Truy Nguyệt lưu luyến nhìn Quân Tử Ly, hơi thở thoi thóp nhắm mắt lại.

“Trục Phong! Hồi phủ lấy linh chi ngàn năm đến đây!” Quân Tử Ly bỗng nhiên mở miệng.

Trục Phong lập tức kinh sợ, quay người nhìn Quân Tử Ly: “Chủ tử?”

“Lập tức hồi phủ lấy tới đây!” Quân Tử Ly thấp giọng mở miệng.

“Rõ!” Trục Phong nhìn thoáng qua Phượng Hồng Loan vẫn chưa thả lỏng tay trước mắt, từ từ nhét kiếm vào vỏ, thân ảnh loé lên rồi biến mất tại chỗ.

Ánh mắt Quân Tử Ly dừng lại trên tay Phượng Hồng Loan, vòng tay xanh biếc trên cổ tay nàng như đang phát ra ánh sáng nhạt nhoà dưới ánh mặt trời, vô cùng phù hợp với vẻ trong trẻo rực rỡ đang toả ra xung quanh nàng.

Đôi mắt như ngọc lưu ly hơi nhéo lại, đáy mắt sâu thẳm vạn trượng, không nhìn thấy điểm cuối.

Giây lát sau, hắn dời tầm mắt khỏi tay Phượng Hồng Loan mà chuyển tới sườn mặt lạnh lùng của nàng, thấp giọng nói: “Ta dùng linh chi ngàn năm cứu nha đầu của ngươi, ngươi thả tay ra được rồi chứ?”

Công chúa Quỳnh Hoa có ảnh hưởng to lớn đến vậy với Quân Tử Ly sao? Khiến hắn bỏ cả linh chi ngàn năm để đổi người của nàng ta?

Khoé miệng Phượng Hồng Loan để lộ một nụ cười lạnh, nàng nhìn về phía Phượng Hồng Loan, giọng nói lạnh lẽo: “Tốt nhất là ngươi nên mong linh chi ngàn năm của ngươi dùng được! Nếu không… Mạng sống của nàng ta và cả Ly vương phủ đều phải chôn cùng nhau!”

Dứt lời, nàng đột ngột ghét bỏ thả tay ra. Cơ thể đang nửa nằm của Phượng Hồng Loan yết ớt ngã xuống đất.

Thả tay ra rồi, Phượng Hồng Loan cũng không nhìn Truy Nguyệt nữa mà đưa tay vào trong ngực áo lấy một chiếc khăn tay trắng mềm, tinh xảo thêu một đóa bạch mai ra, cẩn thận lau tay.

Bạch mai thanh cao, kỹ năng thêu thùa tuyệt mỹ, dường như mơ hồn nhìn thấy khí chất thanh tao của nữ nhân đã thêu ra chiếc khăn tay này.

Phượng Hồng Loan thờ ơ lau tay, động tác ưu nhã, cao quý, trong trẻo. Bộ y phục màu lam rực rỡ tỏa sáng dưới ánh mặt trời, vết máu đỏ bị Xảo Nhi làm bẩn trước ngực càng nổi bật vô cùng nhưng lại khiến người ta không thấy chút dơ bẩn nào mà càng thêm thánh khiết, sạch sẽ như nước trong đầm sen.

Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, hai mắt màu tím sáng trong như ngọc càng thêm tối sầm lại, như mây mù lượn lờ, mãi không chịu đi.

“Khụ khụ… Khụ khụ…” Truy Nguyệt đưa tay che lại cổ, yếu ớt ho khan. Toàn bộ phủ Thừa tướng im lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng ho khan của nàng ta vang lên vô cùng rõ ràng.

Hồi lâu sau, lau tay xong, Phượng Hồng Loan vứt chiếc khăn thêu tinh xảo xuống đất, trùng hợp rơi xuống vũng máu trước mặt Truy Nguyệt.

Nhìn chiếc khăn tay trắng tinh, đẹp đẽ bị nàng vứt xuống trước mặt mình, Truy Nguyệt đột ngột dừng cơn ho lại, sắc mặt tái nhợt nhìn Phượng Hồng Loan. Nửa thanh bảo kiếm vẫn cắm ở trước ngực nàng ta như cũ, còn đóa bạch mai kia dường như đang chế giễu nàng ta không biết tự lượng sức mình. KHÔNG‎ QUẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ tr?уệ?‎ tại‎ ﹛‎ TrùⅿTr?‎ уệ?.??‎ ﹜

Nhớ tới sát khí như ma quỷ đến từ địa ngục của Phượng Hồng Loan vừa nãy, cơ thể Truy Nguyệt không nhịn được run rẩy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv