Hoa nở là vô tình, hoa rơi là cố ý. Cả một kiếp người, tất cả đều chôn vùi dưới tán cây héo tàn theo thời gian. Một hồi thương, một hồi nhớ, có ai thấu hiểu? Rõ ràng là tình yêu, nhưng nhận lại, cớ sao lại chỉ là muôn vàn cay đắng? Đau khổ rơi nước mắt, có ai lau khô? Tuyệt vọng nhắm mắt lại, có ai động tâm mà lay tỉnh? Đời người, làm sao lại có thể tàn nhẫn như vậy? Đã trót yêu, nhưng lại không có cách nào dứt ra khỏi tình yêu.
Trước khi tiến cung, nàng bị mẹ kế hãm hại, trở thành nữ nhân bị thất thân. Thái tử biết vậy, đối với nàng nảy sinh chán ghét, để mặc nàng tự sinh tự diệt. Cánh cửa trái tim cứ ngỡ là đã khép lại, nào ngờ tới, sau đó nàng gặp một nam tử diện mạo xuất chúng khiến nàng một lần nữa động tâm. Yêu hắn, để rồi thứ nhận lại chỉ là vô vàn sự tổn thương.
Tại sao ai cũng muốn giày vò nàng? Tại sao ai cũng muốn chứng kiến cảnh nàng bị tổn thương? Họ tàn nhẫn! Họ tàn nhẫn lắm! Nước mắt lại lăn dài, mọi ký ức đau khổ đều quy tụ về một chỗ. Nàng khóc, khóc với tất cả nỗi chua xót tồn tại ở trong lòng. Tại sao đã cố gắng mạnh mẽ, nhưng vẫn không tránh thoát được nỗi đau?
Bình luận truyện