Nếu đã yêu, có thể hay không một kiếp chung tình? Nếu đã yêu, vậy có mang lại niềm đau đớn? Nếu đã hiểu, hạnh phúc chờ ta ở nơi đâu? Nhân gian này, khắp nơi đều là những sắc màu rực rỡ. Mỗi một màu sắc đều tượng trưng cho một giai đoạn mà con người đã trải qua. Chính vì thế, tượng trưng cho tình yêu cũng không phải chỉ có một màu.
Tại sao lại như thế? Yêu một người tại sao lại khác lạ đến như vậy? Giống như lạc vào tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, giống như chìm trong biển nước mênh mông không thể nào tìm được bến bờ của nó. Yêu một người, chính là không nhịn được mà trầm luân, rơi vào lưới tình mà chính người đó đã giăng sẵn.
Nếu như yêu chính là sự thiêng liêng bất diệt, vậy cũng chính là thứ có thể thỏa mãn được lòng người. Không mê đắm quá say, nhưng lại vô thức say càng say, không cách nào tự chủ được, giống như trái tim không còn là của mình nữa. Thần kỳ như vậy, tựa như một khúc nhạc êm ái, khi nhanh, khi chậm, lúc trầm, lúc bổng, dồn dập, nhẹ nhàng. Ngày ấy, ta đã yêu, yêu một cách vô tư nhất, yêu bằng tất cả tâm hồn, yêu bằng cả sinh mệnh của ta, bằng sự tự do của ta.
Bình luận truyện