Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 46:  Tiền đâu phải từ trên trời rơi xuống! 



-Tiền boa? – Nghe hắn nói vậy, “Mặc Dương đại sư” thân thể lung lay, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi. 

 Tiền boa cái em gái ngươi a! Ta đường đường là đại sư, không thiếu tiền, còn cần lấy tiền boa của ngươi a… 

 Sắc mặt tái xanh, “Mặc Dương đại sư” tức phát nổ. Giờ phút này, hắn nhận không được mà không nhận cũng không xong. 

 Nhận, chẳng khác nào lấy tiền boa, hắn sẽ giống như một gã sai vặt, hạ nhân thấp kém. Không nhận,…Hành động này của đối phương làm hắn mất hết mặt mũi! 

 Bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn… Lúc nãy tiểu tử này cố tình dùng tiền của hắn, có phải đã sớm đoán ra nên cố ý để mình khó xử? 

 -Không cần? Quá tốt rồi! Đúng lúc tiết kiệm được một ngàn. Một ngàn kim tệ này mua được rất nhiều thứ a! 

 Thấy gã mãi không cầm lấy, Trương Huyền vừa cất lại tiền vào ngực, vừa giả vờ nói thầm. 

 -… - Nghe hắn nói vây, “Mặc Dương đại sư” càng sụp đổ. 

 -Vận khí của ngươi tốt, chọn đúng một cái cũng không có nghĩa là ngươi đã thắng! Được rồi, ta còn có việc phải đi. 

 Nhìn thấy động tác của hắn, Trương Huyền không khỏi tán thưởng. Không hổ là một tên lừa đảo chuyên nghiệp. Một kích không trúng liền lập tức rời đi. Phần quả quyết này để cho người ta bội phục. 

 Mặc kệ chính mình là vận khí tốt hay thực sự có bản lĩnh phân biệt bảo vật, một lần kiếm được nhiều tiền như vậy, mọi người xung quanh khẳng định không coi hắn là người điên. Thay vì tiếp tục làm ầm lên ở đây, hắn quyết định thu tay lại. 

 Dù sao, vừa rồi giúp người khác chỉ điểm, hắn đã kiếm được không ít chỗ tốt. Thời gian chơi đùa càng dài, đối với kẻ lừa đảo càng bất lợi. 

 -Kết quả tỷ thí của chúng ta còn chưa biết rõ, ngươi vội đi như vậy làm gì? – Nếu đã muốn đánh chó mù đường, Trương Huyền dĩ nhiên không thể để hắn chạy như vậy. 

 -Đúng vậy a, đại sư! Ngươi đừng rời đi gấp như vậy! Các ngươi mua đồ đều có lãi, hắn cũng không hẳn đã thắng. 

 -Đại sư chỉ là khinh địch nên không chọn món bảo bối đắt tiền mà thôi. Chúng ta tin tưởng ngươi… 

 Tích lũy liên tục nhiều ngày như vây, đại sư vẫn được rất nhiều người ủng hộ. 

 -Trước đó ta đã nói có chuyện quan trọng muốn rời khỏi. Cáo từ! – “Mặc Dương đại sư” xua tay chặn lại. 

 -Có chuyện quan trọng cũng không cần sốt ruột vài phút đi! Ta có chút việc muốn thỉnh giáo! – Trương Huyền ngăn đường đi của đối phương. 

 -Chuyện gì? – “Mặc Dương đại sư” ngừng lại, hừ lạnh. 

 -Vị bằng hữu này… - Thấy hắn dừng lại, Trương Huyền mỉm cười, nhìn về phía lão giả thu được danh ngạch của đại sư đã mua bình trang trí. 

 -Sao? – Lão giả đi tới. 

 Ông ta vẫn đang ôm bình hoa đó như thể ôm báu vật vô giá. Chiếc bình này lớn như vậy, chắc chắn không thể làm sạch trong một thời gian ngắn, vì vậy lão giả vẫn chưa rời đi. 

 -Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi dùng tám vạn kim tệ mua chiếc bình này, chỉ là bình trang trí, hơn nữa còn là đồ vứt đi, một kim tệ cũng không đáng! – Trương Huyền chỉ vào thứ ông lão đang ôm, nói. 

 -Bình trang trí? Không đáng một kim tệ? Ngươi nói đùa gì đó? Đây là đồ đại sư chọn giúp ta… - Lão giả sầm mặt lại, quát lớn. 

 -Làm sạch đồ vật lớn như vậy sẽ rất phiền phức, ít nhất phải mất một ngày. Như vậy đi, ngươi cứ vứt thẳng xuống đất. nếu ta nói sai, ta sẽ bồi thường cho ngươi tám vạn kim tệ. Nếu đúng, chứng tỏ ngươi bị người ta lừa gạt, bị ai lừa liền đi tìm người đó đòi tiền là được! – Trương Huyền cười khanh khách nhìn sang. 

 -Quẳng xuống đất? – Lão giả sững sờ. 

 Lời vừa rồi của hắn không sai. Bảo bối lớn như vậy, khẳng định tốn không ít thời gian. Nhưng nếu hắn đem đập xuống đất thì sẽ rất nhanh! 

 Nếu thực sự như tên kia tuyên bố đây chỉ là một chiếc bình trang trí thì đúng là không đáng một xu. Tám vạn kim tệ, bản thân ta sẽ táng gia bại sản, muốn nhảy lầu a! 

 Nếu thiếu niên nói ra câu này từ lúc trước, hắn nhất định sẽ khịt mũi coi thường, vạn lần không tin. Nhưng đối phương vừa ra tay liền mở ra bảo bối gấp 765 lần giá trị, khiến hắn hơi dao động. 

 -Yên tâm đi! Bảo vật chân chính bị ném một lần không thể nát ngay được. mà nếu ném đi không hỏng thì ngươi cũng chẳng mất gì! – Thấy hắn do dự, Trương Huyền nói tiếp. 

 -Được! – Chần chờ một lát, lão giả cầm bảo vật đang ôm trong ngực ném ra ngoài. 

 Leng keng… 

 Một tiếng giòn tan vang lên, bảo bối trực tiếp vỡ vụn, lộ ra vật được giấu trong cỏ rêu, bùn đất… Quả nhiên là một chiếc bình vỡ. 

 -Thực sự là… bình trang trí? – Nhìn thoáng qua, không ít người đều nhận ra đó thực sự là bình trang trí, không thể nghi ngờ! 

 Thứ này dù là vật từ thời cổ đại lưu lại cũng không đáng bao nhiêu tiền. Đừng nói tám vạn kim tệ, mười kim tệ đều không đáng. 

 -Chuyện gì đang xảy ra? - Nhìn thấy đống bùn đất và mảnh vỡ trên đất, lão giả như hóa đá. 

 Lúc đầu hắn tràn đầy hi vọng kiếm một khoản kếch xù từ thứ này. Kết quả lại biến thành dạng này, làm sao hắn không phát điên được! 

 -Chuyện gì xảy ra? Hãy hỏi vị Mặc Dương đại sư này! Nếu ta đoán không lầm, hắn và chủ quán này là đồng bọn. Chúng giả danh giám bảo đại sư để hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Sau đó, thông qua việc chỉ điểm, hắn khiến các ngươi bỏ nhiều tiền để mua những thứ đồ theo ý hắn, từ đó kiếm lợi nhuận khổng lồ! 

 Trương Huyền nhìn về phía “Mặc Dương đại sư” và chủ quán đứng gần đó, khóe miệng cong lên: 

 -Về lý do hắn có thể chọn những vật phẩm có giá trị cao, rất đơn giản! Thời điểm mài đồ vật không hề có ai ở bên cạnh, vì vậy họ hoàn toàn có thể đem bảo bối đã chuẩn bị trước ra, nói đó là thứ hắn đã chọn. Dù sao không ai thấy, bọn hắn nói thế nào chả được! 

 -Cái này… 

 -Thật hay giả? 

 … 

 Nghe thấy Trương Huyền vạch trần chân tướng, tất cả mọi người đều hơi dao động. 

 Đầu tiên hắn giám bảo trước mặt mọi người, sau đó lại vạch trần một vụ lừa đảo khiến tất cả mọi người đều dao động. 

 Leng keng… 

 Trong lúc mọi người đang suy tư đến cùng ai đúng ai sai, bỗng một tiếng giòn rã vang lên, một gia hỏa lúc nãy đạt được danh ngạch đem bảo bối của mình ném xuống. Lần này đồ vật hiện ra không phải sứ, mà là một bình gốm vứt đi, vừa nhìn liền biết không đáng tiền. 

 - Giả, giả! Ta tốn sáu vạn kim tệ để mua thứ này… Bọn họ là kẻ lừa đảo! – Người mua đồ thấy đống vụn vỡ, biết mình cũng bị lừa, bèn điên cuồng rống lên. 

 Bành… Ầm… Phốc… 

 Có hai người đi trước, mấy người còn lại cũng không ngồi yên được, thi nhau đem bảo bối vừa mua được ném ra hoặc dùng chùy, dao mở ra. 

 Nhìn thấy kết quả, sắc mặt đám người đều trắng bệch. 

 - Tất cả đều là giả… Đều là đồ vứt đi không đáng một xu! 

 - Chúng ta bị lừa rồi! Mặc Dương đại sư này là giả! 

 - Nếu chỉ có một cái là giả, họ vẫn có thể thông cảm được. Dù sao giám bảo sư cũng không có khả năng chính xác một trăm phần trăm. Thế nhưng liên tục chín món đồ bỏ ra số tiền lớn mau về đều là giả, điều này nói rõ đối phương là phường lừa đảo! 

 Ngươi còn ra vẻ từ bi, nhân từ, nhân nghĩa… Ta nhổ vào! Đồ lừa gạt! 

 Giờ phút này đám người đều nổi điên, vây quanh “Mặc Dương đại sư” và gã chủ quán chật như nêm cối. Thậm chí họ còn có xúc động muốn giết người. 

 Tiền đâu phải từ trên trời rơi xuống! 

 Nếu không phải bị người vạch trần, chờ khi bọn họ mài rũa xong, dù có phát hiện mình bị lừa cũng biết tìm ai! 

 - Các ngươi đừng nghe tiểu tử này nói bậy! Giám bảo đại sư cũng có lúc nhìn nhầm. Ta thực sự không quen biết chủ quán này… 

 Nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của đám người, “Mặc Dương đại sư” biết không thể tiếp tục che giấu, bèn gào lên. 

 Đổi lại là trước đó, đám người nhất định sẽ nghe hắn nói. Nhưng bây giờ… đã không một ai nghe lọt tai. 

 Bành…bành…bành… 


 - Phòng sách Hoàng Ngữ … 

 Chậm rãi đi dọc theo cửa hàng, hắn bỗng thấy một gian phòng cực lớn xuất hiện trước mắt. Nơi đó như một khu rừng sách được bày đầy trên các kệ. 

 Thương hội bán ra dược liệu, binh khí, Man thú, dĩ nhiên cũng có nơi bán sách. Đây là mục đích chủ yếu hắn tìm đến thương hội. 

 - Vào xem! – Trương Huyền nhấc chân bước vào.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv