Thăng Long ngoại thành, nhìn cái bóng trắng đung đưa, tiếng gió rít gào thê lương, tiếng quạ kêu sương thảm đạm. Nàng hướng mắt xa xa nhìn về nơi phủ Long Hưng, điện Chiêu Lăng. Tiếng thì thào xen lẫn tiếng nức nở nhè nhẹ trong đêm, như hỉ như bi, như si như oán: Nhị Lang… Nhị Lang… chàng nhìn được không, chàng có nhìn thấy Trần gia hưng suy? Cơ nghiệp muôn đời âu cũng thuận theo thiên mệnh. Thiên thu vạn đại lại tính là thứ gì… tính là thứ gì… ha ha ha.
Ngón tay thon dài lật mở trang giấy mà quan ghi sử mới đề bút: “Đế u mê, nhu nhược, không làm nổi việc gì, uy quyền ngày càng về tay kẻ dưới, xã tắc lung lay, đến thân mình cũng không giữ được”. Đọc tới đây nàng không tự chủ cong cong lên khóe môi, thầm nghĩ: Trần gia chàng cũng có ngày hôm nay, cái gì mà u mê, cái gì mà nhu nhược? Phải chăng khi xưa lão cáo già Trần Thủ Độ cũng để người vinh danh ta như vậy?... ha ha... viết thật tốt… lời hay ý đẹp, chân thực khúc chiết. Xem ra Quốc Sử viện cũng rất tận tụy chức trách.
Nhị Lang ơi... không, ta hẳn gọi chàng là Thánh Vũ Nguyên Hiếu Hoàng đế. Chàng tin vào mệnh trời thiên kiếp không? Chàng Phật pháp ngộ tính cao thâm, sau khi chết được tới cõi Phật gia. Còn ta? chấp niệm sâu chưa bỏ, đời đời là cô hồn dã quỷ du đãng nơi trần ai... ha ha ha. Lại như cười như khóc, nàng đã lâu không được cười mà dường như đã không còn biết cười kể từ ngày Quốc Sử viện gạch bỏ tên, khi mất đi cũng không được thờ chung tại đền Đô, nàng bị xem là tội nhân khi để mất cơ nghiệp nhà Lý.
Bình luận truyện