Dung Văn Thanh cũng không để ý cái gọi là áp lực từ phía sĩ tộc, đối với nàng, hiện tại điều quan trọng nhất, là tìm ra phương pháp cứu lấy con dân Văn Học vào mùa nước tràn sắp tới.
Cổ đại cũng được, hiện đại cũng được, đối với thiên tai phần lớn áp dụng các biện pháp dự phòng, chỉ khác nhau ở chỗ, cổ đại thuần dựa sức người, hiện đại còn có máy móc. Nhưng nói đến biện pháp có thể cứu mạng vào thời khắc mấu chốt, về tình về lý, thật không có.
Tàn nhẫn vô tình, khi nước tràn dâng, thân là nhân loại nhỏ bé, rất khó để ngăn chặn một cách hữu hiệu.
Văn Học ở chỗ cao, xung quanh hình thành một trũng, có thể xem Văn Học như một đồi núi, loại địa hình này bình thường là một ưu thế, có thể cam đoan Văn Học không bị nước bao phủ. Nhưng nếu đặt trước một cơn đại hồng thủy, đây là khuyết điểm chết người! Nghĩa là, một khi hồng thủy nhấn chìm Văn Học, con dân Văn Học hoàn toàn không có đường lui.
"Thật là đau đầu, cứu bằng cách nào đây..." Dung Văn Thanh nhẹ gõ bàn, càng nghĩ càng phiền, tay nàng ở bản đồ Văn Học vạch tới vạch lui, không biết đặt ở nơi nào thì thích hợp.
"Đại nhân, Tống đại nhân đến." Lưu Tử Nhiên thấp giọng nói với Dung Văn Thanh, Dung Văn Thanh giương mắt nhìn, Tống Trác xấu hổ cười cười. Trước ngực hắn phồng lên, bên trong như chứa thứ gì.
Sao chỉ có một mình hắn, Dung Văn Thanh nhíu mày.
Đứng dậy, Dung Văn Thanh đi đến bên cạnh Tống Trác, "Đi theo ta."
Dẫn Tống Trác đến một cái đình, Dung Văn Thanh dừng bước, bốn phía trống trải không vật che đậy, ở nơi này có thể an tâm nói chuyện.
"Bá phụ đâu?"
"Tối hôm qua, Dương gia phái người đến nhà ta, đưa một phong thư, sau khi cha ta đọc nó, cùng ta nói hai ba câu không ổn." Tống Trác sắc mặt nghiêm túc, "Đến sáng hôm nay ta mới biết, hôm qua không chỉ riêng Tống gia chúng ta, hơn phân nửa sĩ tộc Văn Học đều nhận được."
"Hửm?" Dung Văn Thanh nhướng mày, nàng lắc lắc ống tay áo, trên mặt không hiện, trong lòng lại là chuông cảnh báo xao vang. "Trên thư viết cái gì?"
"Không có, trên thư cái gì cũng không có." Tống Trác nhớ tới việc này liền cảm thấy kỳ quái, rõ ràng chỉ là một tờ giấy trắng, vì cái gì chúng sĩ tộc đều như nhìn thấy quỷ. "Thái độ của cha ta rất lạ, hắn rõ ràng là biết có ý tứ gì, nhưng lại không chịu nói cho ta!"
Ngay cả nhi tử thân sinh đều gạt?
Chỉ là một tờ giấy trắng, vì cái gì phụ thân Tống Trác sẽ phản ứng lớn như vậy?
"Sáng nay một ít tiểu sĩ tộc chạy đến sảnh nghị chính cản ta, xem ra cũng có liên quan đến trang giấy trắng kia." Dung Văn Thanh nhấp ngón tay, nghe tiết tấu âm thanh, trong lòng hiện lên mấy giả thuyết.
Đột nhiên, nàng nhớ tới một sự kiện.
Đêm qua Mục Hồng Giác có nhắc, con trai cả của Dương tri phủ đang tại chức ở Tư binh, trang giấy trắng này liệu có phải dùng thủ pháp của Tây Chiến?
Khi Thái tổ hành binh đánh giặc từng bị độc ách*, lúc đó chiến sự cấp bách, vì chỉ huy binh lính tác chiến, Thái tổ viết đường đi nước bước lên một tờ giấy trắng, sau đó bí mật phân phát cho mọi người, để bảo mật, mực nước ngài dùng là đặc chế.
*Thái tổ bị hạ độc câm, không thể nói chuyện
Nhiều nhà sử học hiện đại suy đoán, loại mực sau khi gặp nước mới hiện hình thể, hẳn là làm từ phèn chua.
Phèn chua ngộ thủy tức dung*, chữ viết trên mặt giấy rất nhanh sẽ vì gặp nước mà trở thành phế thải. Đây hẳn là nguyên nhân những mệnh lệnh do Thái tổ ban bố chưa từng bị tiết lộ.
*gặp nước sẽ bị hòa tan
"Hàn Thần, bá phụ xử lý tờ giấy trắng kia như thế nào?"
"Ta thấy hắn ném vào trong nước, cũng thật lạ lùng, nếu đã không muốn để người khác biết, trực tiếp dùng lửa đốt đi chẳng phải tốt hơn sao?" Tống Trác càng nói càng mù mờ, "Bá Du, giờ chúng ta làm gì? Những sĩ tộc đó hiển nhiên đều theo phía Dương gia, tình huống bất lợi với chúng ta!"
"Chờ thêm hai ngày, chờ tin tức từ hoàng đô truyền đến, bọn họ liền không có can đảm lăn lộn!" Dung Văn Thanh đã hiểu rõ đầu đuôi chuyện giấy trắng, trong lòng yên ổn không ít, chỉ có không biết mới có thể khiến người sợ hãi. "Hiện tại điều quan trọng, là tìm được một lối thoát."
"Lối thoát?" Tống Trác nghe không hiểu, "Lối thoát gì cơ?"
Dung Văn Thanh im lặng khẽ lắc đầu, Tống Trác đối với thời tiết lẫn địa lý đều không có nghiên cứu, cho dù nàng có nói về mùa nước tràn, hắn cũng sẽ không hiểu. Không chỉ không giúp được gì, còn làm tăng phiền não, hà tất đâu?
"Hiện tại đang là giờ làm việc, ngươi trở về đi." Dung Văn Thanh cảm thấy chính mình cần lẳng lặng một chút, thanh thản đầu óc.
Tống Trác cái hiểu cái không gật đầu, "Vậy ta về Tư văn trước. Đúng rồi! Ta thấy mấy ngày nay ngươi vẫn luôn quan sát bản đồ Văn Học, ta tìm được trong nhà kho Tư văn một tấm khá chi tiết, là bản đồ toàn cảnh Tấn Giang, chắc sẽ giúp ích được ngươi!"
Nói xong, Tống Trác từ ngực móc ra một cuộn tranh.
"Trong nhà kho có rất nhiều phiên bản, ta lấy một cái cho ngươi."
Dung Văn Thanh chớp chớp mắt, nhận lấy cuộn tranh, tâm tình không tồi, cười cười, "Cảm ơn ngươi, Hàn Thần."
"Cảm ơn cái gì, ngươi ta huynh đệ... Không đúng, ngươi ta huynh muội tình thâm, chút chuyện này có xá gì." Tống Trác gãi gãi đầu, "Sau khi ngươi rời khỏi hoàng đô, cảm xúc vẫn luôn không tốt, ta nhìn ra được nội tâm ngươi thập phần nôn nóng. Hơn nữa ngươi đến Văn Học, tác phong làm việc phi thường kịch liệt, ngươi làm người trầm ổn, như bây giờ quá không giống ngươi. Bá Du, tuy rằng ta không biết ngươi vì sao mà nôn nóng, nhưng ngươi phải biết rằng, bên cạnh ngươi còn có bằng hữu, ta cũng được, Tần cô nương cũng được, đều rất lo cho ngươi."
"Tâm ý của ngươi ta nhận, đến nỗi Tần Cầm... Nếu nàng lo lắng ta, mặt trời mọc từ hướng Tây." Không biết có phải là do được ánh sáng tình bạn chiếu rọi, tinh thần Dung Văn Thanh tốt hơn rất nhiều.
Bạn bè thật là sự tồn tại thần kỳ.
Sau khi Tống Trác rời đi, Dung Văn Thanh mở cuộn tranh ra. Địa giới Tấn Giang trải dài từ Đông sang Tây, nhưng giữa Nam Bắc lại rất ngắn, dựa theo tỉ lệ được vẽ trên bản đồ, hình dạng trông như một cành cây liễu thon thon, diện tích đất liền chỉ chiếm một phần ba, đại đa số là sông ngòi.
Tấm bản đồ này mô tả khu vực hình tròn, ngay cả bảy tỉnh thành giáp biển phía Nam Tấn Giang lẫn Tam Xuyên nằm ở phía Bắc đều được vẽ vào.
Nước sông Hoàng Hà chảy xuống từ đỉnh núi tuyết, con đường nơi đây bị núi chia cắt thành vô số lưu vực lớn lớn bé bé, mà trong số đó, mật độ lớn nhất chính là Tấn Giang.
Văn Học Thành là vì Tấn Giang mà dựng, tọa lạc ở hạ lưu Tấn Giang.
Cách Văn Học Thành không xa, nước chảy qua chỗ giáp ranh của Tấn Giang, nhập vào lưu lượng lớn hơn, cuối cùng chảy ra biển rộng.
Ngón tay Dung Văn Thanh di động dọc theo lộ tuyến Tấn Giang, cuối cùng dừng lại ở ký hiệu tiêu chí của Văn Học Thành trên bản đồ.
"Nếu Tấn Giang dâng nước, lỡ thủy triều quá mạnh, phía Nam của Văn Học Thành sẽ trực tiếp bị bao phủ, phía Bắc..." Dung Văn Thanh di chuyển ngón tay lên vùng sông ngòi ở mạn Bắc, "Phía Bắc sẽ bị La Hà vốn được Tam Xuyên dung nạp bao phủ."
"La Hà..." Dung Văn Thanh lẩm bẩm hai chữ này, nàng đột nhiên nhìn đến phía Đông Văn Học, nơi đó có một đường sông!
Nàng khởi trình từ phía Đông đến Văn Học, dọc theo đường đi, cũng không thấy có đường sông nào a!
Dung Văn Thanh nhanh nhẹn bế cuộn tranh lên, chạy thẳng đến thính đường.
Lưu Tử Nhiên đang phê chữa công văn, sau đó liền thấy luôn luôn ổn trọng, trời sập đều sẽ không nhíu mày Dung đại nhân vội vã chạy vào.
"Đại nhân? Ngài đây là..."
"Trước đây Tư công có từng xây qua tuyến đường thủy nào ở hướng Đông của Văn Học không?"
Lưu Tử Nhiên bị hỏi, sửng sốt, "A, hình như có xây qua, chỉ là về sau mực nước Tấn Giang giảm xuống khá nhiều, tuyến đường đó liền bị bỏ quên, hiện giờ phần lớn đã bị san bằng, không dùng được nữa."
"Thật sự?" Dung Văn Thanh lần đầu tiên hoài nghi thính lực của bản thân, bất giác lại hỏi một lần.
"Là thật, đại nhân từ Tam Xuyên lại đây không phát hiện đường sông đó sao?" Tề Hoán bị cử chỉ kỳ quái của Dung Văn Thanh hấp dẫn qua, vừa vặn nghe thấy bọn họ nói chuyện, "Lúc xây đường sông đó đã đầu tư rất nhiều nhân lực vật lực, nhưng xây xong lại không thể dùng, sĩ tộc Văn Học mới lấy đó làm cớ, vẫn luôn đè nặng Tư công, không cho Tư công ở Tấn Giang kiến tạo thủy lợi, sợ rằng có xây cũng chỉ lãng phí tiền của."
Đúng là ứng với câu nói, sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*! Dung Văn Thanh nức nở hai tiếng, quả thật không biết nên cười hay khóc.
*núi cùng nước tận, cứ ngỡ đã hết đường đi; lướt qua rặng liễu tối, đến khóm hoa tươi lại có một thôn làng
Nàng suốt hành trình đều ở trong xe ngựa đọc sách, căn bản không hề chú ý đến phong cảnh ven đường, nếu nàng nhìn thấy sớm hơn, khẳng định sẽ không buồn rầu như vậy.
Nhưng hiện tại cũng không chậm!
"Tử Hào, Mạnh Thường, triệu tập mọi người, trong vòng một tháng, dọn sạch sẽ đường sông kia!" Khói mù treo trên đỉnh đầu rốt cuộc tiêu tán, Dung Văn Thanh chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, từ trong xương cốt xuất hiện một cỗ sức mạnh!
Phía trước vẫn luôn phiền não như thế nào cứu Văn Học, Dung Văn Thanh không để ý nhiều đến sĩ tộc, chỉ nghĩ mau chóng đoạt lại quyền khống chế. Hiện tại nàng bảy tám phần nắm chắc có thể giúp Văn Học tránh được lũ lụt, cũng là thời điểm nên tìm sĩ tộc tính sổ!
"Tuân lệnh." Lưu Tử Nhiên cùng Tề Hoán cúi đầu đáp, sau đó lơ ngơ liếc nhau, không rõ vì sao Dung Văn Thanh đột nhiên hạ mệnh lệnh này.
Mệnh lệnh của cấp trên cho dù vô lý đến đâu, làm cấp dưới, cũng cần toàn tâm toàn ý thực hiện.
Ăn xong cơm trưa, Lưu Tử Nhiên lập tức trình lên bản kế hoạch thi công vô cùng chu toàn.
"Nhanh vậy sao?"
"Tư công có rất nhiều kế hoạch thi công, ta và Mạnh Thường sửa vài chỗ là hoàn thành một bản mới. Chỉ là, vì sao đại nhân lại đột nhiên muốn rửa sạch đường sông kia?" Lưu Tử Nhiên sầu lo trong lòng, "Thứ thuộc hạ nói thẳng, kế hoạch dễ viết, nhưng muốn thực thi, sợ là khó càng thêm khó."
"Ta biết." Dung Văn Thanh gật đầu, nhìn bản kế hoạch tỉ mỉ trên tay, hai mắt sáng rực, "Ai cũng không thể ngăn cản việc thực thi kế hoạch này, nếu có người dám nhảy ra, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!"
Nói xong, Dung Văn Thanh đứng dậy, đi thẳng đến chỗ Dương tri phủ, Tư công muốn tụ tập nhân lực, trước tiên phải được Dương tri phủ chấp thuận.
Dương tri phủ chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng sự chấp thuận này, hắn không muốn cho, cũng phải cho!
"Đại nhân, Tư công giam đốc Dung Văn Thanh đại nhân cầu kiến."
"Sao tự dưng nàng ta đến đây? Để nàng ta vào."
Dương tri phủ đang thương lượng hành động sắp tới với đường đệ Dương Tư Tông, ai biết Dung Văn Thanh đột nhiên lại đây, vừa lúc bị Dung Văn Thanh bắt gặp.
"Văn Thanh bái kiến Tri phủ đại nhân." Dung Văn Thanh tiến vào phòng liền nhướng mày cười, hôm nay nàng được nữ thần may mắn độ hay gì? Vận khí thật tốt quá. "Tư tông giam đốc cũng ở? Xem ra Văn Thanh tới không khéo."
Một nùi thuật ngữ chỉ dành cho dân chuyên Địa đập vào mắt tui @@ nào là đường sông, lưu vực, lưu lượng, mật độ @@ đây là những từ ngữ tui bình thường rất ít dùng, hoặc có thể nói là chưa bao giờ dùng, vì tui dốt Địa!