"Cô nương tới nghe khúc, hỏi những chuyện này có vẻ có chút đường đột." Cầm Thuý nói chuyện không vội không chậm, trong lúc nàng giơ tay nhấc chân đều có một loại khí chất mơ hồ không rõ.
Đó là thứ chỉ có ở người xuất thân từ thế gia lâu đời lắng đọng lại.
Dung Văn Thanh càng xác định suy nghĩ trong lòng, cũng càng thêm áy náy. Nàng không nên dùng loại thái độ này đối với Cầm Thuý, nhưng mà, nàng không có thời gian.
"Sao có thể đường đột chứ? Ta là tân khoa Trạng nguyên năm nay, ngươi là nữ tử mãi nghệ thanh lâu, ta muốn dùng thái độ gì đối với ngươi, chắc hẳn đều không tính đường đột nhỉ?" Trong lời Dung Văn Thanh nói, mang theo vài phần châm chọc.
Cầm Thuý siết chặt tay phải, gân xanh nổi lên, tính tình của nàng chưa bao giờ tốt, nàng cũng chưa từng uỷ khuất chính mình, mặc dù thân rơi xuống vũng bùn, nàng cũng chưa bao giờ cúi thấp lưng mình.
Đối mặt với ánh mắt trào phúng của Dung Văn Thanh, nàng muốn phản kích, nhưng há miệng, lại không phát nổi ra tiếng.
Nữ tử này là tân khoa Trạng nguyên năm nay, cái người trong truyền thuyết kia. Nàng là nữ Trạng nguyên đầu tiên của Mục triều, cũng là vị Trạng nguyên trẻ tuổi nhất. Cầm Thuý đã nghe qua vô số lời đồn về nàng, từ trong miệng đám văn nhân đến tầm hoan mua vui.
Nàng ấy có tài Tể tướng, nàng ấy có dung mạo như nữ thần, nàng ấy có tài năng không ai có thể sánh cùng. Trong miệng đám văn nhân cao cao tại thượng kia, Dung Văn Thanh giống như một vị thần.
Cho dù Cầm Thuý ngước lên nhìn đối phương, đều cảm thấy đó là tiết độc đối phương.
"Bá Du, ngươi làm sao thế? Cầm Thuý cô nương tâm tư đơn thuần, nàng nói chuyện tuyệt không có ý mạo phạm!" Tống Trác vội vã đến bên cạnh Dung Văn Thanh, hắn thật sự thưởng thức Cầm Thuý, cho nên lúc này, hắn lựa chọn bảo hộ Cầm Thuý.
Dung Văn Thanh cũng không tính làm khó đối phương quá, nàng chính là muốn tìm một cửa để đột quá, để có thể trước khi Tô Bách Lâm trở thành lợi kiếm, dẫn đầu phá cục diện bế tắc trên triều đình.
Vô Ngần đạo nhân là truyền kỳ của hậu thế. Nàng là cổ cầm đại gia, cũng là Quốc sư tiếp theo của Mục triều.
Quốc sư Thu Dương qua đời năm Văn Thành thứ mười hai. Lịch sử ghi lại, đây là vị lão nhân đã làm lụng vất vả sáu bảy mươi năm vì Mục quốc, mất vào đầu tháng tư.
Hiện tại đã tháng ba, còn chưa đến một tháng!
Trước khi Vô Ngần đạo nhân xuất hiện, Mục quốc suốt mười năm không có Quốc sư! Trong mười năm này, là mười năm Mục quốc rung chuyển bất an nhất, thiên tai, hoạ hoạn, loạn sĩ tộc, hoàng thất đoạt vị, ngoại tộc xâm lấn, làm cho quốc gia từng vô cùng phồn hoa này thiếu chút nữa chìm vào vực sâu.
Loạn thế mới có thể xuất anh hùng, nữ đế Mục Hồng Giác quang mang chói mắt nhất, mà có quang mang của một số người cũng không thể bỏ qua.
Tô Bách Lâm, Tôn Thái Trăn, Tạ Hằng, Tạ Kỳ... Trừ những người này ra, còn có một nữ tử cũng chói mắt không ké, thì đó chính là Vô Ngần đạo nhân – Cầm.
"Nàng quả thật không có ý mạo phạm, ta chỉ thấy kỳ quái, một quý nữ sĩ tộc, như thế nào lại lưu lạc đến thanh lâu bán nghệ? Thậm chí bị người huỷ dung?" Dung Văn Thanh cắn cắn răng, trong lịch sử ghi lại rõ ràng, Vô Ngần đạo nhân thời kỳ này đang bị vây trong tình trạng thấp nhất dưới đáy cốc của cuộc đời.
Mà chuyện nàng gặp phải, cũng là chuyện mà vô số con dân của Mục quốc hiện tại gặp phải.
Cầm Thuý có chút hoảng hốt sờ má phải của mình, nơi đó có một vết lõm.
"Đây không phải do người khác làm, là ta tự tay gây nên." Cầm Thuý nhớ lại cái ngày đáng sợ hai tháng trước, thần sắc cả người trở nên trống rỗng, như quỷ hồn phiêu đãng ở nhân gian: "Quý nữ sĩ tộc, ha ha... Ở trước mặt thiên tai thì làm sao phân biệt quý nữ hay bần dân?"
"Thiên tai......" Tống Trác ngẩn người, đây là có chuyện gì? Mục quốc nhiều năm như vậy mưa thuận gió hoà, khi nào xảy ra thiên tai có thể làm cho người ta cửa nát nhà tan? "Thiên tai gì cơ?"
"Nghe khẩu âm của ngươi, là người Đông Mạt?" Trái tim Dung Văn Thanh trầm xuống, quả nhiên xuất hiện sự kiện kia.
"Phải, người Đông Mạt Thanh Lân." Nói đến cố hương của mình, trên mặt Cầm Thuý rốt cuộc xuất hiện cảm tình chân thật, không còn là nỗi tuyệt vọng không chút sinh cơ: "Các ngươi đã từng đi qua Đông Mạt chưa? Đông Mạt là một nơi rất đẹp, chẳng qua hơi lạnh, đến mùa đông, rét đến nỗi người chịu không nổi."
Đông Mạt là nơi cực Bắc của Mục quốc, mùa đông chiếm hơn nửa năm. Nhưng nơi đó là kho lúa của Mục quốc, một năm hai vụ thu hoạch lương thực, nuôi sống hơn nửa Mục quốc.
"Mùa đông năm nay, đặc biệt lạnh." Cầm Thuý co rúm thân mình, không ngừng run rẩy, thậm chí ngay cả môi cũng chuyển màu xanh: "Tuyết rơi bảy ngày, phủ kín nóc nhà, có một số người phòng ốc sụp xuống, trực tiếp bị đè chết trong nhà, không có máu, đào ra được đều là khối băng! Một trăm cũng không còn một...... Một trăm cũng không còn một......."
Đông Mạt năm nay bị thiên tai nghiêm trọng như vậy? Tống Trác cả kinh, hắn tiến lên ôm Cầm Thuý vào lòng, đau xót an ủi: "Không sao, không sao cả, đã qua rồi! Ngươi còn sống mà! Không có việc gì, không có việc gì!"
"Trăm không còn một......" Dung Văn Thanh lặp lại mấy từ này, thời điểm ở trong sách đọc được bốn chữ này, trong lòng không hề dao động, bởi vì không có khái niệm chính xác, cho nên không cho là đúng.
Trăm không còn một là khái niệm gì? Ở nơi thưa thớt dân cư như cực Bắc, một thôn xóm cũng bất quá có mấy trăm người, nay Đông Mạt liệu còn có được mấy người sống sót?
"Trong nhà chạy nạn mà ra có trên dưới một trăm người, nhưng rất lạnh, lạnh đến nỗi dù vây quanh đống lửa ngủ một đêm cũng sẽ bị đông chết......" Gần ba mươi ngày, nàng giống như vượt qua cả đời: "Cuối cùng, chỉ còn lại vài người chúng ta, bọn họ ăn thịt người, muốn trước khi chết phong lưu một phen......"
Cầm Thuý nhớ tới bộ mặt xấu xí của đám nam nhân kia, đó là gia đinh nhà nàng, vốn là người đôn hậu thành thật, nhưng đối mặt với sinh tử, ai nấy đều sẽ phát điên.
Bọn họ điên rồi, mà chính nàng cũng điên rồi.
Những người đó sao chưa gì đã quên? Thân là quý nữ sĩ tộc, nàng từ nhỏ đã học tập quân tử lục nghệ, cưỡi ngựa bắn cung hơn người, chỉ cần cho nàng một thanh vũ khí, giết mấy nam nhân thì tính cái gì đâu?
Thời điểm giết người thật nóng, Cầm Thuý nhớ tới tình cảnh khi đó, nàng cảm thấy lúc giết người là lúc nàng thấy khá nhất. Trời đất rét lạnh, đều bị máu nóng hổi tách ra, đó là thứ ấm áp đã lâu mới có được.
Nàng cũng muốn ăn thịt người, bởi vì nàng rất đói! Nhưng nàng là con người mà, sao có thể ăn đồng loại? Mặc dù đồng loại ác liệt đến mức không thể được gọi là người, nàng cũng không thể buông bỏ tôn nghiêm mà ăn!
Nhưng rất đói, đói đến nỗi ngũ tạng lục phủ như bị xoắn cùng một chỗ. Tuyết thật lạnh, nàng muốn ăn một miếng thức ăn nóng hổi.
Không thể ăn người khác, vậy ăn chính mình đi.
Bắt đầu ăn từ nơi nào đây? Tay không được, nàng còn muốn tấu lên khúc ca đẹp nhất! Thân thể cũng không được, nàng còn phải đi đường, còn muốn thoát khỏi màn tuyết đáng sợ này!
Vậy bắt đầu ăn từ mặt đi, dù sao nàng cũng đã cửa nát nhà tan, giữ lại khuôn mặt xinh đẹp thì có gì dùng?
"Đông Mạt phát sinh thiên tai nghiêm trọng như thế, vì sao hoàng đô không nhận được một chút tin tức!" Dung Văn Thanh nhẫn tâm không nhìn Cầm Thuý cảm xúc như sắp hỏng mất, nàng lớn tiếng hỏi, trên người khí thế bức nhân, làm Tống Trác sợ tới mức muốn khuyên giải cũng không dám nói chuyện.
"Người chết nhiều lắm, bắt đầu từ mùa đông, hoàng đô đã từng chi xuống dưới một bút kinh phí để tu sửa, dùng để xây dựng nhà dân. Quốc sư đã từng nói, năm nay sẽ có tuyết tai, nhưng khoản tiền kia, một phần cũng không được phát xuống."
Tinh thần của Cầm Thuý cường đại đến mức làm cho Dung Văn Thanh kinh ngạc, trải qua nhiều cực khổ đến vậy, nàng còn có thể bảo trì tư duy bình thường.
Lời nàng nói làm cho Tống Trác bị doạ choáng váng. . Ngôn Tình Hay
Cầm Thuý ngẩng đầu, tuyệt vọng mê man trong mắt toàn bộ rút đi, chỉ còn lại chấp nhất, thứ cố chấp như điên cuồng.
"Nhà của ta chỉ là một tiểu sĩ tộc! Từ nhỏ ta lớn lên ở đó, mặc dù chỉ là một thôn trang bình thường, mặc dù những người đó chỉ là bách tính bình dân, nhưng đó đều là thân nhân của ta!" Cầm Thuý một tay đẩy Tống Trác ra, lảo đảo vài bước, đi đến trước mặt Dung Văn Thanh, bắt lấy tay nàng, giống như phát điên kêu gào.
"......" Dung Văn Thanh há hốc mồm, lại không thể nói gì.
Nàng đã nghĩ vô số lần, người đã trải qua thiên tai thế này, sẽ có phản ứng gì.
Đến khi Dung Văn Thanh tận mắt chứng kiến, nàng lại á khẩu không trả lời được.
Chuyện này, đến tột cùng là thiên tai, hay là do con người? Vô số bình dân bách tính chết trong tuyết, phải làm gì mới có thể làm cho bọn họ chết rồi mà sống lại?
Lực lượng của con người nhỏ bé, mặc kệ làm gì, sinh tử đều không thể thay đổi.
Nhưng cũng không thể cái gì cũng không làm!
"Rõ ràng chỉ cần tu sửa tốt, rất nhiều người đều có thể sống sót...... Nhiều người như vậy đều có thể sống sót!" Trên mặt Cầm Thuý đã bị nước mắt phủ kín: "Quan viên, sĩ tộc, bọn họ đều sống tốt đẹp! Bọn họ liên thủ áp chế việc này, không báo lên hoàng đô, bọn họ muốn giấu giếm việc này!"
"Hoàng đô Tần gia là hậu trường của bọn hắn, nếu ta xuất hiện, chỉ sợ lập tức sẽ bị giết chết."
Tống Trác cùng Dung Văn Thanh ra khỏi Hưng Hồng Lâu liền tách ra. Chuyện phát sinh tối hôm nay làm cho Tống Trác thật hoài nghi nhân sinh. Đồng thời, hắn cũng sự hãi, Tần gia thế lực ngập trời, hắn biết chuyện này, khẳng định sẽ bị diệt khẩu! Chạy mau chạy mai, phải chạy nhanh lên!
Dung Văn Thanh nhìn thân ảnh Tống Trác vội vàng rời đi, thầm thở dài trong lòng. Vốn tưởng đêm nay có thể liên hệ cảm tình, ai biết gặp một người không tưởng.
"Đại nhân ngài rốt cuộc về rồi!" Đào Liễu cùng Bao Mạt điều khiển xe ngựa, ở đầu đường Hưng Hồng Lâu chờ đến nóng lòng.
Dung Văn Thanh gật đầu có lệ, lên xe ngựa rồi nói: "Đi phủ Trưởng công chúa."
"Trễ thế rồi còn đi phủ Trưởng công chúa?" Đào Liễu kinh ngạc hỏi, trong mắt loé lên một tia tinh quang.
Dung Văn Thanh buông mắt, vô số âm u ẩn hàm trong đó: "Lập tức đi."
"Rõ!" Bao Mạt vội lên tiếng trả lời, đánh xe ngựa, thừa dịp đèn đường còn chưa tắt, chạy nhanh.
Tới phủ Trưởng công chúa đã gần mười giờ, đối với cổ nhân mà nói, điển hình là đêm hôm khuya khoắt.
"Rầm rầm rầm!" Bạo Mạt gõ vang cổng phủ Trưởng công chúa, môn vệ cẩn thận mở cửa, nhìn đến Dung Văn Thanh liền vẻ mặt kinh ngạc: "Dung đại nhân? Muộn thế rồi, ngài thế nào......"
"Phiền thỉnh bẩm báo Công chúa, Dung Văn Thanh cầu kiến." Dung Văn Thanh vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng trịnh trọng đến lạ, dù môn vệ kia vội vàng kêu đồng bạn vào thông báo.
Mục Hồng Giác đã ngủ, thời điểm nàng ra gặp Dung Văn Thanh, còn mang theo đầy vẻ ngái ngủ.
"Bá Du? Nửa đêm đến đây là có chuyện gì?" Nói chuyện, Mục Hồng Giác còn ngáp một cái.
"Hôm nay ta và Tống Trác đi Hưng Hồng Lâu, gặp được một người." Dung Văn Thanh tiến lên nói chính sự, chuyện này phải mau chóng giải quyết.
Mục Hồng Giác nghe xong lời này, cơn buồn ngủ nhất thời tiêu trừ sạch sẽ.
"Ngươi cùng Tống Trác đi đâu?" Trọng điểm của Mục Hồng Giác không nằm ở người mà Dung Văn Thanh gặp được.
Ngọc Giác: "Bá Du, ngươi đi đâu?"
Bá Du: "Đi thanh lâu."
Ngọc Giác: "Ngươi một tiểu mỹ thụ, đi thanh lâu làm gì?"
Bá Du: "..."